Sở Yên và Hoắc Vọng ở lại thành phố thêm vài ngày.

Nhớ đến sự thô bạo của người đàn ông đêm đó, còn không biết xấu hổ bắt cô phải chứng kiến những hình ảnh đáng xấu hổ như vậy, Sở Yên trong lòng bực bội, không muốn để tâm đến hắn.

Khi hai người ngồi ăn cơm đối diện nhau, Sở Yên trực tiếp phớt lờ Hoắc Vọng.

Ăn xong, cô liền xoay người lên lầu, không thèm liếc lấy hắn dù chỉ một cái.

Không khí trên bàn cơm lúc này yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có ba người đàn ông là đang vùi đầu vào ăn cơm.

La Minh lén lút ngẩng mắt lên, ánh mắt dõi theo Sở Yên, thấy cô đã đi vào phòng, chờ đến lúc cửa phòng đóng chặt, La Minh mới đặt mạnh chén đũa xuống bàn.

“Anh Hoắc, anh và chị dâu có chuyện gì vậy? Hai người cãi nhau à ? Hay là...”

Nửa câu sau La Minh không dám nói, hắn nghi ngờ chị dâu xinh đẹp này là do anh Hoắc chủ mưu bắt cóc một cô gái ngây thơ. Hắn đã ở cùng với người ta hai ngày rồi, nói thật, người ta cứ như một nàng tiên, hoàn toàn không phải người cùng thế giới với bọn họ.

Hơn nữa hắn cũng chưa từng nghe nói Hoắc Vọng ở bên cạnh có phụ nữ, giờ đột nhiên xuất hiện một chị dâu xinh đẹp như vậy, rất khó để không khiến người ta nghi ngờ là anh Hoắc bắt cóc người phi pháp.

Trước đây hắn chỉ lo mừng cho Hoắc Vọng, ế vợ ba mươi năm cuối cùng cũng có vợ, uống rượu đến mức mơ mơ màng màng.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, La Minh giật mình: “Anh Hoắc, anh không thể làm chuyện trái pháp luật được.”

La Minh “cạch” một cái,đứng phắt dậy: “Anh,anh mau chóng đi xin lỗi người ta, rồi đưa người ta về nhà đi.”

“Anh yên tâm, em và Thương sẽ làm chứng cho anh,là anh không có hành vi ngược đãi.”

Lúc này hắn bỗng nhớ đến một chương trình pháp luật mình từng xem, trong đó có một kẻ buôn người bị kết án tám năm tù, làm cho La Minh lo lắng đến mức cắn cả đầu lưỡi.

“Mày không có việc gì làm, thì cút đi dọn dẹp đồ đạc đi.” Hoắc Vọng tâm trạng cũng đang khó chịu, lông mày nhíu chặt thành một ngọn núi nhỏ.

Thái độ của vợ hắn hai ngày nay,hắn cũng cảm nhận được, nhưng không biết tại sao cô ấy lại giận hắn.

Chẳng lẽ là đêm tân hôn hắn không đủ nhiệt tình,là do hắn thể hiện không đủ tốt sao?

Hoắc Vọng liếc nhìn cái chén trên bàn đối diện, cái chén to bằng bàn tay, mà cô ấy chỉ ăn được nửa chén cơm, vẫn còn chưa ăn xong.

Thảo nào vợ hắn lại gầy như vậy.

Ôm một cái cũng chẳng có cảm giác gì.

Ôm vào toàn thấy xương,mà còn có cảm giác đau nữa.

***

Ở trong phòng.

Sở Yên đang ngồi trên giường, trong tay cầm một lọ thuốc.

Phía dưới của cô vẫn luôn đau nhức, ban đầu cô nghĩ chỉ là tình huống bình thường, nhưng hiện tại cơn đau vẫn không dứt, cô có chút lo lắng,liền đến bệnh viện khám, mới biết là bị thương.

"Cô là mới cưới à?"

“Vợ chồng trẻ thì dù có yêu nhau đến mấy cũng phải tiết chế một chút chứ, chuyện này không thể quá kịch liệt được đâu.”

“Chồng cô không đi cùng cô. sao?”

“Cơ thể là của mình, thì phải biết bảo vệ chứ, cô về nhà cũng nên nói chuyện nhiều hơn với chồng mình đi.”

“Hai tháng gần đây đừng q/u/a/n h/ệ/ vợ chồng.”

“Cố gắng chịu đựng.”

“...”

Bên tai vẫn phảng phất tiếng vọng lại lời bác sĩ lớn tuổi nói, Sở Yên tức giận vặn nắp lọ thuốc để bôi.

Cô ghét Hoắc Vọng!

Cô vốn dĩ đã không thích tính cách thô lỗ, vô tâm của hắn, bây giờ lại càng không thích hắn!

Dù có đẹp trai đến mấy cũng vô dụng! Hừ!

Sở Yên trong lòng mắng Hoắc Vọng một trận té tát, bỗng nghe thấy tiếng tay nắm cửa xoay.Sở Yên liền ném lọ thuốc đi, nhanh chóng chui tọt lên giường.

Cửa bị đẩy ra, Hoắc Vọng bưng trong tay một cái tô lớn bước vào.

Sở Yên túm lấy chăn chui vào sâu bên trong, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm lấy hắn.

Hoắc Vọng đi đến mép giường, Sở Yên lúc này mới ngửi thấy một mùi kho cay nồng từ cái tô lớn đó tỏa ra .

Cô tập trung nhìn vào, trong tô đang đựng một cái đùi gà lớn, bên trên còn phủ một lớp thịt bò kho.

Hoắc Vọng đặt tô xuống, khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy một lọ thuốc đặt trên tủ, dầu cá hay thuốc mỡ gì đó, hắn không nhận ra.

Nhưng dòng chữ nhỏ phía dưới hắn lại đọc rõ, và tinh chuẩn bắt được bốn chữ cuối cùng: “Trầy xước vùng k/i/ n”.

Hoắc Vọng nhíu mày ,cô ấy bị thương? Từ khi nào chứ?

Người đàn ông dường như rất khó chịu,vẻ mặt trông càng lúc càng hung dữ hơn, thân hình cao lớn đổ xuống một bóng đen.

Trời tháng Sáu, cửa sổ mở ra, bên cửa sổ có một cây đại thụ, gió thổi qua, lá cây xào xạc. Ánh nắng vàng cam xuyên qua kẽ lá rắc xuống, vẽ một mảng loang lổ trên sàn gỗ đỏ. Trong vệt sáng, những hạt bụi li ti xoay tròn lơ lửng, mùi nước ngọt có ga mát lạnh thổi vào, hòa lẫn với mùi mồ hôi thoang thoảng trên người người đàn ông. Giữa cái nóng oi ả của mùa hè.

Hoắc Vọng bỗng nhiên ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn của hắn kéo phăng tấm chăn ra.

“Đồ đáng ghét, anh làm cái vậy!” Sở Yên giật mình, giật phắt chăn lại, xoay người cuộn chặt lấy mình.

Cô không mặc đ/ lót.

“Anh phiền chết đi được, anh ra ngoài đi!” Sở Yên quay lưng về phía Hoắc Vọng, hung hăng đuổi hắn đi.

Cô thật sự không thể chịu nổi hắn nữa.

“Để tôi xem em bị thương thế nào.” Hoắc Vọng phớt lờ lời nói của cô,cúi người xuống, vươn tay túm Sở Yên lại gần.

Cô trong người không có bất kỳ chút sức lực phản kháng nào.

Mà hắn lại còn áp sát lấy, quỳ gối bên mép giường, cúi đầu nhìn.

Cái tư thế này.…

Sở Yên cắn chặt môi, nhíu mày, đá hắn, dùng hết sức bình sinh, liều mạng giãy giụa.

“Anh cút ngay, đi ra ngoài cho tôi!”

Hoắc Vọng còn chưa kịp nhìn rõ, Sở Yên đã  tác động mạnh, khiến hắn vô tình dùng sức một chút, đùi vợ đã bị hắn vô tình véo ra một vết đỏ nhỏ.

M/ kiế p, mềm thật.

Hoắc Vọng không dám động đậy, vội buông tay.

Sở Yên nhân cơ hội đó chui tọt vào trong chăn, quay đầu lại, giơ tay, “Chát” một tiếng giòn tan, giáng cho Hoắc Vọng một cái tát vang dội.

Không khí nóng từng luồng tràn vào trong phòng, đột nhiên trở nên tĩnh lặng.Hoắc Vọng dùng đầu lưỡi đẩy đẩy má trái đang đau đến tê dại.

Vợ đánh người cũng đau thật.

Sở Yên nắm chặt chăn, sự không thích nghi trong khoảng thời gian này cùng những tủi thân bấy lâu nay lập tức dâng trào trong lòng. Cảm xúc vẫn luôn cố gắng duy trì lập tức sụp đổ.

Mũi và hốc mắt Sở Yên cay xè, cảm giác vô lực cùng cô độc ập đến, nước mắt liền tuôn rơi.

ôm lấy đầu, mất khống chế bật khóc nức nở.

Tiếng nức nở càng lúc càng lớn, Hoắc Vọng hoảng loạn luống cuống tay chân. Hắn quỳ một chân lên giường, vươn tay nâng lấy mặt Sở Yên, lặng lẽ lau nước mắt cho .

“Em khóc cái gì chứ, tôi không nhìn là được chứ gì.”

Hắn ghét nhất và không chịu nổi nhất là phụ nữ rơi nước mắt. Chút chuyện cỏn con cũng khóc lóc om sòm.

Bàn tay to thô ráp của hắn lau khiến mặt Sở Yên đau rát, lại nghe thấy lời nói mang ngữ khí châm chọc của hắn, trong lòng Sở Yên càng thêm khó chịu.Đâu phải là do cô muốn gả cho hắn đâu.

cũng không hiểu nổi tại sao mình lại phải gả cho một gã thô lỗ như hắn, đời này của cô coi như xong rồi.

Hắn giờ lại còn hung dữ với cô cái gì chứ, cô ghét hắn nhất!

Sở Yên hất tay Hoắc Vọng: “Tôi không cần anh lo cho tôi, anh tránh ra! Tôi ghét anh, tôi căn bản không muốn gả cho anh!”

Vừa nói, Sở Yên lại càng khóc dữ dội hơn. Hoắc Vọng sững sờ, sau đó đứng dậy.

Cô gái nhỏ khóc khiến cho lòng hắn nghẹn đến khó, bực bội không hiểu vì sao.

Gả cho hắn,hắn cũng đâu có bắt nạt cô, vậy mà cô lại không tình nguyện đến thế sao?

Nói không phải khoe khoang chứ, diện mạo và dáng người của hắn cũng chuẩn không cần chỉnh, ở Tây Xuyên Thành có bao nhiêu phụ nữ đều vội vàng dán lên người hắn. Mỗi lần đến thành phố thu hàng, đi trên đường cũng có phụ nữ dán đến muốn xin phương thức liên lạc của hắn.

Vậy mà hắn một người cũng không cho. Bởi vì trong lòng hắn chỉ nhớ thương , những người phụ nữ khác nửa điểm cũng không lọt vào mắt hắn.

Hơn nữa, hắn còn có tiền. Tiền tiết kiệm hơn ba triệu, xưởng sửa xe một năm lợi nhuận bốn trăm ngàn, hắn cũng sẽ nâng niu trong lòng bàn tay mà cưng chiều, muốn gì hắn cũng cho.

Nhưng mấy ngày nay cô ở bên hắn, vẫn luôn không vui. Hắn còn chưa thấy cô cười với hắn một lần nào. Chả nhẽ ở bên hắn khiến cô không vui đến vậy sao

Hoắc Vọng nghĩ đến, nếu ngày đó hắn không gặp được bà lão kia định bán cô cho một lão già năm mươi mấy tuổi. Nếu hắn không cướp cô về, có lẽ cô đã phải ngoan ngoãn đi theo lão già kia rồi, chắc chắn sẽ khóc đến chết mất.

Hừ! Bất cứ kẻ nào dám chạm vào phụ nữ của hắn, hắn cũng sẽ phát điên, trực tiếp cầm dao cắt của q/u/ý thằng đàn ông đó.

B/ă m nát cho chó ăn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play