“Con đang nói cái gì vậy?” – Đào Nhược Tình cuối cùng cũng không nhịn nổi, đặt bát canh xuống, nhẹ giọng quở trách.
Giống như cách bà đã không ngừng thao túng tâm lý cậu suốt mười chín năm qua, Diệp Tri Thu hiểu rõ, có những chuyện không thể vội vàng, cũng tuyệt đối không được nóng vội.
Chỉ là, Đào Nhược Tình vốn đã nhạy cảm và đa nghi, hôm nay cậu chỉ cần âm thầm gieo vào lòng bà ta một hạt giống bất an, để nó lặng lẽ bén rễ từ từ đâm chồi nảy nở – thế là đủ.
“Mẹ à.” Diệp Tri Thu khẽ cười, đuôi mắt cong cong, vẻ mặt vô cùng ngây thơ, “Chỉ là bọn con nói đùa một chút thôi mà sao mẹ lại căng thẳng thế?”
Từ nhỏ cậu đã quen sống trong nhung lụa, áo có người mặc vào, cơm có người dâng đến tận miệng, Diệp Tri Thu thật ra chưa từng có khái niệm rõ ràng gì về tiền bạc. Trước đây thậm chí cậu còn có đôi phần tự phụ, mang theo một chút cao ngạo kiều xem tiền như rác rưởi.
Cũng chính vì thế mà hôm nay, một câu nói ấy lại khiến Đào Nhược Tình sinh lòng cảnh giác.
Thế nhưng, nếu cẩn thận cân nhắc kỹ lại thì trong lời cậu vừa nói thực ra cũng chẳng mang ý nghĩa gì cụ thể.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT