Tuy đã khá lâu rồi cậu không còn chụp thêm bức ảnh nào nữa, nhưng cứ nhắc đến ảnh, trong điện thoại của Diệp Tri Thu vẫn còn lưu giữ không ít “tư liệu”.
Vì bận rộn là một lẽ, song nguyên nhân sâu xa hơn vẫn chính là cảm giác thỏa mãn khi trả đũa kia đã theo dòng thời gian cũng dần phai nhạt không ít trong thâm tâm.
Đôi lúc, sau khi cậu cố tình đăng một bức ảnh chỉ để chế độ “Khương Nam” mới có thể nhìn thấy trên trang cá nhân, Diệp Tri Thu lại bất chợt sinh ra một cảm giác trống rỗng nhàn nhạt, xen lẫn một chút vô vị khó mơ hồ dâng lên trong lòng.
Cho nên mới nói, con người với con người, chung quy vẫn là khác biệt.
Cậu thực sự không tài nào hiểu nổi, làm sao Khương Nam ở kiếp trước lại có thể suốt mười năm, ngày nào vẫn như ngày nấy, không biết mệt mỏi mà tìm kiếm kho*i c*m bằng cách giẫm đạp, chà đạp cậu hết lần này đến lần khác. (do nó sân si đó con)
Không rõ là do thế giới tinh thần của Khương Nam quá mức nghèo nàn và tẻ nhạt, hay là bởi vì hầu hết những tấm ảnh trong điện thoại của cậu ta đều được chụp ở chung một khung cảnh, nên dần dần không còn mang lại cảm giác mới lạ kích thích với cậu nữa chăng?
Diệp Tri Thu nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi tiện tay lần mò quanh người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT