Phòng bao tại câu lạc bộ có tính riêng tư cực cao, hiệu quả cách âm lại càng tuyệt hảo.
Dù bên ngoài lúc này xe cộ giao thông rộn rã tấp nập, đèn đuốc sáng trưng nhưng lọt vào tai chỉ có giai điệu dương cầm dịu dàng, khoan thai, thấm đượm vẻ thanh tĩnh.
Dư Nhậm Chi gần như ngả người hoàn toàn xuống ghế sô-pha, tay chân duỗi thẳng thoải mái, khẽ thở dài một tiếng đầy thư giãn: “Cả năm lu bu chẳng lúc nào ngơi nghỉ, cũng chỉ có hai ngày này là có thể thả lỏng được đôi chút mà thôi.”
 “Trong bao nhiêu người ở đây, chỉ có cậu là sống thong dong nhất,” Uông Kỳ Đường vừa mới gỡ bỏ được khúc mắc lớn nhất trong lòng, tinh thần phấn chấn hẳn lên, cười hỏi: “Làm sao mà cậu chẳng có chút gánh nặng nào thế?”
Trong bốn người bọn họ, Tần Kiến Hạc là người đầu tiên tiếp quản việc kinh doanh gia tộc. Dù xét cho cùng, chuyện tiếp quản ấy cũng chẳng thể xem là chính danh cho lắm.
Bởi năm ấy, khi Tần Húc Thăng đột ngột phát bệnh liệt giường, không rõ Uông Hân đã dùng cách gì mà có thể lập tức thuyết phục ông giao Q.L vào tay đứa con trai út của họ, Tần Duy An.
Tần Duy An kém Tần Kiến Hạc hai tuổi, lúc đó chỉ mới mới mười chín, cái tuổi còn mải mê chơi bời, đua xe, uống rượu và tiệc tùng. Còn nói đến học thức hay khí chất thì lại hoàn toàn chẳng có gì đáng để bàn tới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play