Hai người đứng khá gần nhau.
Diệp Tri Thu có thể ngửi thấy mùi nước hoa phảng phất trên người Tần Kiến Hạc.
Là một mùi hương gỗ rất nhạt, dư âm thoảng qua như có như không, trong đêm đông giá lạnh thế này lại mang đến cảm giác dịu dàng ấm áp lạ thường.
Diệp Tri Thu lùi về sau một bước, theo phản xạ đưa tay chạm khẽ vào vành tai mình.
Dưới đuôi tóc đen nhánh, vành tai nhỏ nhắn của cậu trong suốt như ngọc, đường nét thanh tú uốn lượn mềm mại.
“Thật ra tôi đâu có giận,” Diệp Tri Thu cúi đầu kéo dây an toàn cài vào “Tần tiên sinh không cần phải dỗ tôi đâu.”
Cậu vừa nói vừa khẽ bật cười, nghiêng đầu liếc nhìn Tần Kiến Hạc, giọng mang theo chút đùa cợt và bất ngờ: “Không ngờ Tần Tổng như anh cũng biết dỗ dành người khác đấy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT