Có lẽ là một loại thuật kỳ quái nào đó.

Nhưng nàng là người hoàng tộc, làm sao có thể bị vây khốn ở chốn này, tất nhiên là có thể gặp dữ hóa lành thôi!

Tuy rằng Tấn Khác vẫn chưa biết làm thế nào mới có thể quay trở lại thân thể của mình, nhưng nàng vẫn ổn định lại tinh thần, tạm thời ở chỗ này rồi nghĩ cách tiếp.

Thân thể này đang đi trên đường, lại đột nhiên chạy lên.

Tấn Khác có thể nhìn thấy tất cả trước mắt.

Dường như thân thể này rất khỏe mạnh, chạy rất nhanh, Tấn Khác không cách nào nhìn kỹ mọi thứ được.

Nhưng trước mắt lắc lư, nàng cũng có thể quan sát được ven đường là một vùng đất màu vàng, cũng có một đám nhà đất.

Chỗ này hình như không giàu có, Tấn Khác có được ấn tượng đầu tiên.

Sau đó, thân thể này chạy một lúc, dường như mệt rồi nên phát ra những tiếng thở dốc nặng nề.

Lúc này, Tấn Khác mới nghe rõ, hình như đây là một cô bé không lớn lắm.

Cô bé chạy tới đầu bên kia của thôn rồi dừng lại trước một cánh cửa gỗ thô ráp.

Cô bé đẩy cửa, lớn tiếng hô: “Nương! Cha! Con về rồi!”

Trong nhà đất chạy ra một người phụ nữ gầy đen mặc vải thô: “Tiểu Đào! Sau này đừng chặt nhiều củi như vậy nữa, con còn đang lớn, mang nặng sẽ không cao được đâu.”

Tấn Khác biết được thân thể mình đang tạm trú gọi là Tiểu Đào, người phụ nữ gầy đen kia là mẹ của Tiểu Đào.

Nhưng người cha mà Tiểu Đào gọi lại không xuất hiện.

Tấn Khác đang thấy kỳ lạ thì Tiểu Đào đặt bó củi xuống, sau đó chạy vào trong nhà.

Trong nhà tối om, Tấn Khác không nhìn rõ tình hình bên trong.

Chờ đến khi nàng cuối cùng cũng nhìn rõ, mới thấy trong nhà thậm chí còn không bằng ăn xin.

Ở đây có một cái bàn làm bằng rễ cây, ghế làm từ cành cây đan thành.

Còn có hai cái giường nữa.

Tấn Khác từ nhỏ đã ăn mặc lụa là, người nghèo nhất mà nàng từng thấy chính là nhũ mẫu của nàng.

Nhưng cho dù là nhũ mẫu nghèo nhất thì trong nhà cũng có sân bốn dãy, còn có mấy chục người hầu nữa.

Tấn Khác chấn động sâu sắc.

Nàng vẫn luôn cho rằng dân chúng nước Đại Tấn sống rất ổn, sao lại còn có người nghèo như vậy?

Trong chớp mắt, thậm chí nàng còn bắt đầu hoài nghi rằng rốt cuộc nơi này có phải là Đại Tấn không?

Tiểu Đào đi tới mép giường.

Lúc này Tấn Khác mới nhìn thấy trên giường còn một người, người ấy đắp một cái chăn đầy miếng vá, bên dưới một bên chăn trống không, hóa ra hắn chỉ có một cái chân.

Tiểu Đào gọi một tiếng: “Cha.”

Người trên giường “ha ha” cười lên: “Tiểu Đào, mau đi uống miếng nước đi.”

Tiểu Đào tự mình đi đến chỗ cái bàn rễ cây rồi mang nước đến, nàng cho cha uống vài ngụm, sau đó mới tự mình uống.

Tấn Khác trơ mắt nhìn cái bát nước đục ngầu ấy đưa đến trước mặt, trong lòng là một trận buồn nôn.

May mà thân thể của nàng và Tiểu Đào không có cảm giác liên thông, nếu không thật sự sẽ nôn ra rồi.

Đây căn bản không phải là nước có thể uống, ngay cả nước bẩn trong cung cũng còn sạch hơn.

Sau đó, Tiểu Đào lại chạy ra sân và thu dọn củi. Cô bé chọn ra mấy khúc có kích cỡ tương đương, đặt sang một bên, còn lại thì đặt bên cạnh bếp lò.

Mấy khúc bằng nhau đó được Tiểu Đào mang tới, đưa cho cha nằm trên giường.

Cha chống tay lên giường, tay kia cầm hai thanh gỗ nhỏ, sau đó hắn gọt sạch vỏ rồi bắt đầu đan.

Tiểu Đào nói: “Cha, nương nói mấy cái hộp nhỏ cha đan bán chạy lắm, cha đan thêm mấy cái nữa đi.”

Nương của Tiểu Đào cầm cuốc đi vào nhà: “Ta đi ra ruộng thêm chuyến nữa đây.”

Nói xong, nàng lập tức đi.

Trong nhà chỉ còn cha con hai người bận rộn, một người giúp gọt vỏ cây, một người đan lát.

Một lát sau, trong sân có âm thanh vang lên.

“Tỷ tỷ về rồi ạ?” Một bé gái cất giọng hỏi.

“Đến rồi đến rồi!” Tiểu Đào trả lời.

Một bé gái gầy đen bước vào, sau lưng còn đeo một cái địu.

Trong địu là một đứa bé gầy gò.

Cô bé kia đại khái chỉ bảy tám tuổi, cõng theo một đứa trẻ chưa đến hai tuổi, trông rất vất vả.

Trong lòng Tấn Khác dâng lên một trận thương cảm, không biết gia đình này làm sao mà sống nổi nữa.

Nếu nàng phải sống kiểu như vậy, nàng thà chết cho xong.

“Lê Tử, muội đi cho Quả Tử uống chút nước đi, muội cũng uống một chút.”

Lê Tử đặt Quả Tử xuống đất, hai tỷ muội bưng cái bát sứt mẻ màu đen lên rồi ngửa đầu uống thứ nước đục ngầu kia.

Tấn Khác thấy không yên trong lòng, mấy đứa nhỏ thế này…

Sau đó, ba đứa nhỏ cùng đỡ cha của chúng, dìu hắn ra sân.

Quả Tử không giúp được gì, chỉ biết túm lấy cái ống quần rỗng của cha mình.

Lê Tử liếc nhìn cái ống quần trống không: “Cha, cái quần này không dùng được nữa rồi.”

Khuôn mặt nhỏ của Lê Tử vô cùng nghiêm túc: “Không thì cắt ra, may cho Quả Tử cái áo.”

Tấn Khác có hơi khinh thường.

Trẻ con không hiểu chuyện, lời nói như vậy làm cha tổn thương biết bao nhiêu.

Nhưng người cha lại lớn tiếng khen: “Lê Tử nói đúng lắm!”

Tiểu Đào lập tức chạy vào trong nhà, nàng lấy con dao ra, định cắt cái ống quần trống của cha.

Tấn Khác bị dọa đến mức đầu óc trống rỗng.

Một lúc lâu sau, nàng mới hồi phục lại.

Gia đình này thật sự quá nghèo, e rằng không còn cách nào khác.

Đến giờ ngọ, Tiểu Đào đi tới bếp.

Cô bé không tính là cao nhưng cái bếp đất kia lại vừa vặn để nàng với tới.

Lê Tử lấy ra một ít rau xanh từ cái địu từng địu Quả Tử.

Tấn Khác không nhận ra đó là thứ gì.

Nhưng Lê Tử thì thành thạo ngồi xổm trên đất, nhặt sạch rau.

Tiểu Đào đem rau thả vào nồi, nấu thành một món lộn xộn không rõ là gì.

Tấn Khác cảm thấy những người này sống quá sơ sài, cái gì cũng ăn được.

Sau đó, Tiểu Đào lại từ trong nhà mang ra một bát màu vàng vàng rồi cho thêm nước vào trong nồi đun.

Cứ như vậy, một bữa cơm được chuẩn bị xong.

Một nồi canh lỏng loãng, một chậu rau nhỏ không rõ là gì.

Sau đó nương chúng về nhà, cả nhà năm người đối diện với một bữa cơm như vậy mà ăn.

Họ ăn rất ngon miệng, nhưng Tấn Khác chỉ nhìn thôi cũng đã buồn nôn.

Nàng đã quyết tâm, phải nghĩ cách thật nhanh, sớm rời khỏi nơi này.

Cuộc sống như vậy, chỉ cần liếc nhìn thoi, cũng đủ khiến nàng thấy khổ sở rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play