Tháng tư sơ, phía nam truyền đến tin chiến thắng, thiên tử suất lĩnh đại quân đã đem phản quân của Nam Gia Vương bức trở về trong thuộc địa, đại quân áp thành, chỉ chờ trận chiến cuối cùng này qua đi, ấy là lúc chiến thắng trở về.
Trong chủ doanh trướng, mùi máu tươi nhàn nhạt quanh quẩn. Tùy quân ngự y vội vã xách hòm thuốc chạy vào, sợ chậm một bước liền bị kéo lên đoạn đầu đài.
Lăng Diệp đứng bên ghế bành, nhìn ngự y băng bó miệng vết thương cho người trên ghế, mày nhíu chặt, sắc mặt ngưng trọng: “Bệ hạ, lần này… có chút nóng vội. Người là vua của một nước, vạn lần không thể tự mình ra trận. Bệ hạ nếu bị thương, tổn hại đến nền tảng quốc gia, quân tâm sẽ không yên.”
Dù cánh tay vẫn đang đổ máu, Ngụy Trạm vẫn mặt không đổi sắc. Nghe vậy, hắn nhàn nhạt gật đầu, hai mắt hơi thất thần: “Là có chút nóng vội, mới rồi ngực thấy thắt lại, xông lên phía trước một chút, sẽ không có lần sau. Trận giao chiến này kết thúc, liền do ngươi lãnh binh ra trận, trẫm ở hậu phương chỉ huy.”
Hiện tại đúng là thời khắc mấu chốt để đánh vào thành Nam Gia. Quân đội của Nam Gia Vương đều bị bức vào trong thành, tổn thất thảm trọng, đây vốn là thế vây thú trong lồng, là bọn họ nắm chắc phần thắng.
Mới rồi công thành chỉ là một hồi thăm dò, bọn họ cũng không chuẩn bị tiến công toàn diện, nhưng hắn vừa lãnh binh ra trận, ngực đột nhiên thắt lại, tâm thần không yên, liền cưỡi ngựa xông lên trước một đoạn, giết đến đỏ cả mắt, kết quả bị cung thủ trên tường thành bắn bị thương cánh tay.
Vết thương trên cánh tay không sâu, chỉ là bị thương ngoài da, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị thương kể từ khi lãnh binh đến nay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play