Năm Tạ Vận tám tuổi, những người hầu cận nàng tại trang trại nhà Tạ đều bỏ mạng. Nàng cũng muốn c.hết theo, nhưng vú nuôi đã lấy thân mình che chắn, mở đường sống cho nàng thoát khỏi sự truy sát của Tạ gia. Trang trại chìm trong biển lửa, khói đen cuồn cuộn. Nàng chạy mãi lên ngọn núi phía sau, không dám ngoảnh lại, cho đến khi kiệt sức ngất đi trong rừng thông gần chùa Cửu Long khi trời vừa sáng.

May mắn thay, nàng gặp Giai Quý Phi đang cùng Ngụy Trạch nhỏ tuổi đến chùa Cửu Long lễ Phật. Khi ấy, Giai Quý Phi còn trẻ, chưa vướng bận nhiều thị phi chốn hậu cung. Với hai con còn nhỏ dại, đặc biệt là con gái đang bệnh, nàng muốn tích phúc, nên đã động lòng trắc ẩn trước đứa bé gái Ngụy Trạch nhặt được từ trên núi về. Giai Quý Phi đã ra tay giúp đỡ dù chuyện chẳng liên quan đến mình.

Sau khi biết thân thế của Tạ Vận, Giai Quý Phi đưa nàng về cung. Vì Tạ Vận từ nhỏ đã giả trai, Giai Quý Phi để nàng tiếp tục giữ dáng vẻ nam nhi. Giai Quý Phi nuôi Tạ Vận trong cung mấy tháng, cho đến khi chủ mẫu nhà Tạ vào cung dự yến tiệc tháng Chạp, nhận ra tiểu đồng bên cạnh Giai Quý Phi chính là đứa con vợ lẽ bị bỏ mặc ở thôn quê. Sau một hồi giằng co, Tạ Vận được đưa về Tạ gia cùng hai cung nữ tâm phúc do Giai Quý Phi cử đến.

Dưới sự răn đe và che chở của Giai Quý Phi, nhà Tạ cũng biết điều hơn nhiều. Tạ Vận không còn bị đuổi ra trang trại hay bị hành hạ ngược đãi nữa. Nhờ làm thư đồng cho Thái Tử Ngụy Trạch, tiếng tăm của nàng đôi lúc còn lấn át cả người em trai con vợ cả khác mẹ, dần dần trở thành “người con trai” nổi bật và có tiền đồ nhất trong thế hệ này của nhà Tạ.

Năm tám tuổi, Tạ Vận vào học ở Thái Hòa Viện, nơi dành riêng cho con cháu hoàng gia và nhà quyền quý, và được ngồi cạnh Thái Tử Ngụy Trạch. Một bên là Ngụy Trạch lớn hơn hai tuổi, một bên là Ngũ hoàng tử Ngụy Trạm bằng tuổi. Ngụy Trạch từ nhỏ đã hay cười, thân thiện với mọi người, còn Ngụy Trạm thì ngược lại. Tạ Vận không nhớ rõ lắm hình ảnh lần đầu gặp Ngụy Trạm, chỉ nhớ hắn không thích nói chuyện, phần lớn thời gian đều im lặng.

Thực ra, khi đó ngoài Giai Quý Phi đã cứu mình, những người khác nàng đều không nhớ rõ lắm. Có lẽ vì cả hai đều trầm lặng ít nói, hoặc cũng có thể vì thuở nhỏ Tạ Vận dung mạo quá đỗi xinh xắn. Tóm lại, khi đó Ngụy Trạm rất thích nói chuyện với Tạ Vận. Tạ Vận càng im lặng, Ngụy Trạm lại càng tò mò về nàng. Lâu dần, hai đứa trẻ bằng tuổi cũng thân thiết hơn. Ngụy Trạm đi đâu chơi cũng đều kéo Tạ Vận đi cùng. Những ngày tháng không vướng bận quyền lực dục vọng ấy, quả thật là một đoạn tình cảm chân thành, tha thiết và đơn thuần.

Chẳng qua, về sau Giai Quý Phi biết chuyện Ngụy Trạm và Tạ Vận thân thiết với nhau, liền răn đe Tạ Vận vài lần. Tạ Vận biết ơn Giai Quý Phi cứu mạng, tự nhiên cũng dần xa cách Ngụy Trạm.

Chuyện cũ thuở nhỏ thoáng hiện trong đầu Tạ Vận. Nàng vừa đi vừa nghĩ, không để ý đến người đang đi tới phía đối diện. Mãi đến khi Hoắc Tu Trúc đến trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo giơ tay chặn đường, Tạ Vận lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Tu Trúc, kẻ rõ ràng đến đây không có ý tốt.

“Hóa ra là Hoắc thế tử, Tạ Vận ra mắt thế tử, thế tử vẫn khỏe chứ.” Tạ Vận nặn ra nụ cười giả tạo, hai tay ôm quyền chắp lại thi lễ.

Cùng làm quan trong triều, Tạ Vận lại gọi hắn bằng tước vị chứ không phải Hoắc tướng quân, thêm cái vẻ mặt đáng ghét ấy, Hoắc Tu Trúc quả thực hận không thể lập tức đấm cho một phát vào cái bản mặt đáng ghét đó. Hoắc Tu Trúc cười khẩy chế giễu: “Mấy năm không gặp, Tạ đại nhân... sao càng ngày càng xinh đẹp thế nhỉ? Vũ nữ ở Hoa Mãn Lâu cũng chẳng sánh được với dung nhan tuyệt thế của Tạ đại nhân đâu nhỉ.”

Tạ Vận nhướn mày, quả thực không ngờ Hoắc Tu Trúc vốn đầu óc thẳng như ruột ngựa, lại có thể nói ra những lời chửi xéo như vậy, thật là hiếm thấy.

“Chao ôi, Hoắc tướng quân quá khen rồi. Chẳng phải vì phu nhân trong nhà yêu thích cái vẻ ngoài này của hạ quan, nên hạ quan mới phải cẩn thận giữ gìn đó sao. Nếu mà dung nhan này bị hủy, phu nhân hẳn sẽ đau lòng lắm.” Tạ Vận vẻ mặt chân thành, ung dung thốt ra những lời khiến Hoắc Tu Trúc suýt nữa không kìm được mà ra tay.

Thấy sắc mặt Hoắc Tu Trúc tái mét, nắm tay siết chặt đến nỗi nghe thấy tiếng xương khớp kêu răng rắc, đang định không nhịn được nữa mà xông lên dạy cho Tạ Vận một bài học vì cái vẻ mặt tiểu nhân đắc ý như gió xuân ấy, thì từ chiếc xe ngựa bên cạnh vọng ra giọng nói lạnh như băng của một nam nhân.

“Tu Trúc, lui ra.”

Hoắc Tu Trúc cắn răng lùi lại hai bước, ấm ức vô cùng đáp lại: “Vâng.”

Ngụy Trạm một tay vén rèm cửa sổ nhỏ của xe ngựa, nhìn Hoắc Tu Trúc với ánh mắt cảnh cáo, sau đó chuyển ánh mắt sang Tạ Vận, nhìn xuống từ trên cao. Tạ Vận không chút e dè đón lấy ánh mắt lạnh nhạt nhưng ẩn chứa sát ý của Ngụy Trạm. Trong cái nhìn soi xét khi bốn mắt chạm nhau, nàng là người đầu tiên nhếch môi cười đáp lại.

“Hạ quan Tạ Vận, ra mắt Thần Vương điện hạ. Xin thỉnh an điện hạ.” Tạ Vận cười nói.

Ngụy Trạm mặc một bộ áo gấm màu trắng ngà, chiếc áo dài thanh nhã càng tôn lên đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm của hắn. Chỉ một cái nhìn cũng khiến người ta cảm thấy một sự xa cách, cao vời không thể với tới. Một tay hắn chống lên khung cửa sổ, ngón tay thon dài khẽ day thái dương, nở một nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi mở lời: “Tạ đại nhân, dạo này vẫn khỏe chứ. Nghe nói trận lụt ở Ninh Châu hai tháng trước là do Tạ đại nhân xử lý, quả là rường cột nước nhà, càng tài giỏi càng vất vả.”

Ngụy Trạm về Thịnh Dương đã nửa năm, nhưng hắn chỉ ở trong cung lo việc triều chính, không ra ngoài. Còn Tạ Vận mấy tháng trước lại luôn ở Ninh Châu trị thủy, hai người trước sau đều chưa từng gặp mặt. Lần này là lần đối mặt trực tiếp đầu tiên sau ba năm xa cách.

“Không dám nhận. Những việc thần làm đều là phận sự, chẳng đáng là gì, sao sánh được với công lao mà điện hạ đã lập nên trên chiến trường ba năm qua. Chẳng trách năm đó ai cũng nói điện hạ là chiến thần giáng thế, tướng tài trời ban, nay xem ra, quả đúng như vậy. Tài năng của điện hạ, hạ quan vô cùng khâm phục.” Đây lại là một lần nữa nhắc nhở Ngụy Trạm chuyện năm đó hắn đã thua trong tay nàng.

Tạ Vận cười nói khen ngợi, nhưng câu nào cũng xoáy vào chỗ Ngụy Trạm căm ghét nhất. Nói về tài đắc tội với người khác, nàng xứng đáng đứng đầu, mở miệng ra là không chừa cho ai một con đường sống.

“Tạ đại nhân vẫn như ngày nào, thú vị thật.”

Nghe vậy, vẻ mặt Ngụy Trạm trở nên ung dung lười nhác, ánh mắt nửa cười nửa không nhìn gương mặt xinh đẹp đang cười rạng rỡ của Tạ Vận. Tạ Vận quả nhiên vẫn là Tạ Vận đó, không hề thay đổi chút nào. Hắn cứ chờ xem, liệu nàng có thể mãi cười càn rỡ như vậy không.

Đoàn người đến Vân Hoa Hành Cung khi hoàng hôn chưa tắt hẳn, rầm rộ tiến vào. Vân Hoa Hành Cung được xây dựng gần trăm năm, tọa lạc lưng chừng núi Vân Hoa, phía sau tựa vào khu săn bắn của hoàng gia, phía trước nhìn ra thị trấn nhỏ trù phú ngoài thành Thịnh Dương. Phong cảnh hữu tình, quy mô đồ sộ, đình đài lầu các nguy nga tráng lệ, hành lang chín khúc quanh co thanh tao thoát tục. Nói là tiên cảnh rơi xuống trần gian cũng không ngoa.

Chuyến đi săn lần này có không ít quan viên và người nhà quyền quý đi theo, nhưng cung điện ở Vân Hoa Hành Cung cũng đủ để chứa hết những người này. Những cung điện tốt nhất dĩ nhiên được ưu tiên cho các thân vương và người trong hoàng tộc. Những quan viên tầm cỡ như Tạ Vận, không cao không thấp, phần lớn là hai ba người ở chung một viện. Nhưng cũng may nàng có Giai Quý Phi chống lưng, nên được xếp riêng một tòa cung điện nhỏ, không cần phải ở chung với ai.

Trong điện có một tỳ nữ hầu hạ, dĩ nhiên là người do Giai Quý Phi sắp xếp. Tạ Vận vào điện chưa được bao lâu, tỳ nữ đó liền dúi vào tay nàng một gói thuốc bột, không nói gì rồi lui ra. Tạ Vận biết gói thuốc bột này dùng để làm gì. Nàng cất kỹ gói thuốc, đợi đến khi tiểu thái giám bên cạnh Ngụy Trạch đến gọi, nàng thay y phục rồi theo tiểu thái giám ra ngoài.

Khi Tạ Vận bước vào cửa điện nơi Thái Tử điện hạ ở, các cung nữ hai bên cũng nối đuôi nhau đi vào, ai nấy tay đều bưng những món ăn trông rất hấp dẫn, chẳng mấy chốc đã bày đầy một bàn.

“Điện hạ, đây là...” Tạ Vận ngồi xuống chiếc ghế bên bàn tròn, có chút nghi hoặc nhìn Ngụy Trạch. Đừng nói là cả bàn thức ăn này chỉ có hai người họ dùng chứ? Ngụy Trạch đâu phải người phô trương lãng phí như vậy.

Ngụy Trạch ngồi ở ghế chủ, giơ tay ra hiệu cho đám hạ nhân xung quanh lui ra. Hắn liếc nhìn sau tấm bình phong, rồi gõ gõ mặt bàn: “Ra đây đi.”

Tạ Vận nhìn theo ánh mắt của Ngụy Trạch, chỉ thấy sau tấm bình phong, một thiếu nữ xinh xắn trong bộ y phục lộng lẫy đang lặng lẽ ló nửa cái đầu có mái tóc mềm mại ra. Ngụy Tuyên Nghi chớp mắt mấy cái, bắt gặp ánh mắt của Tạ Vận, bẽn lẽn cười rồi từ từ bước ra từ sau tấm bình phong.

“Xin thỉnh an công chúa điện hạ.” Tạ Vận đứng dậy chào.

Ngụy Tuyên Nghi năm nay mười sáu tuổi, là em gái cùng mẹ với Ngụy Trạm. Trong số các công chúa, nàng đứng hàng thứ ba, được phong là Gia Dương công chúa.

“Tạ đại nhân khách sáo thế làm gì, mau ngồi xuống đi.” Ngụy Tuyên Nghi ngồi đối diện Tạ Vận, mắt cong cong, nhìn Tạ Vận cười để lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn.

Đón lấy ánh mắt vui vẻ rạng ngời của thiếu nữ, Tạ Vận bình thản cầm lấy đũa, quay đầu nhìn Ngụy Trạch đang tỏ vẻ như không có chuyện gì, ánh mắt đầy ẩn ý. Tạ Vận thật sự không hiểu Ngụy Trạch đang nghĩ gì. Ngụy Trạch biết nàng là nữ nhi, vậy mà vẫn để mặc cho công chúa điện hạ tiếp cận nàng. Chuyện này vốn đã định sẵn là một trò hề hoang đường không có kết quả, lại còn muốn giúp Tam công chúa làm mai mối ư? Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng, nếu nàng được Tam công chúa yêu mến và che chở, mối quan hệ giữa nàng và Ngụy Trạm có thể dịu đi chăng? Có thể giữ lại được một mạng sống ư? Thật quá ngây thơ.

Ngụy Trạch cầm đũa, làm ngơ trước ánh mắt có phần trách móc của Tạ Vận, gương mặt tươi cười giục hai người bên cạnh dùng bữa: “Đừng nhìn nữa, ăn đi, cả một bàn thức ăn đây này.”

Ngụy Tuyên Nghi tính tình hoạt bát, ba người lại cùng lớn lên trong một thư phòng từ nhỏ, đều rất thân quen. Bữa cơm này diễn ra cũng không có gì gượng gạo, phần lớn thời gian là Ngụy Tuyên Nghi hỏi, Tạ Vận đáp. Có Ngụy Trạch ngồi bên, Ngụy Tuyên Nghi cũng không dám nói gì quá phận, nên không khí bữa cơm cũng xem như hòa hợp.

Dùng cơm xong, trời còn chưa tối hẳn. Thái giám từ phía trường bắn ngựa đến truyền tin, canh đúng giờ bước vào, nói là Thần Vương cùng vài vị con cháu nhà quyền quý tối nay muốn thử tài ở trường bắn ngựa, làm nóng không khí, nên cố ý cho người đến mời Thái Tử điện hạ. Ngụy Trạch là Thái Tử, tất nhiên phải đi. Hắn quay đầu nhìn Tạ Vận, ra hiệu bảo nàng đi cùng.

Thái giám truyền tin ngập ngừng, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện Thần Vương điện hạ không có ý mời Tạ đại nhân đi cùng. Tạ Vận nhìn sắc mặt tiểu thái giám là biết Ngụy Trạm có ý gì. Thật đúng là éo le thay, Tạ Vận con người này lại cố tình thích làm ngược lại. Nếu Ngụy Trạm sai người đến mời, nàng chưa chắc đã đi, nhưng nếu Ngụy Trạm không muốn nàng đi, thì nàng lại nhất định phải đi. Nàng gây thêm phiền phức cho Ngụy Trạm cũng không ít rồi, không thiếu gì lần này.

Khi Tạ Vận và Ngụy Trạch đến trường bắn ngựa, giữa sân đã náo nhiệt hẳn lên. Mấy người con cháu nhà võ tướng đang thi bắn tên giữa sân, thu hút một đám người đến xem náo nhiệt. Họ chen chúc đứng chung một chỗ, vây xem kết quả thi đấu.

Thái Tử điện hạ vừa đến, đám đông lập tức nhường đường cho Ngụy Trạch. Tạ Vận cùng Ngụy Trạch đi đến vị trí phía trước trường thi đấu để xem. Chẳng trách lại có nhiều người vây xem như vậy, hóa ra là Hoắc tiểu tướng quân đích thân ra trận. Hoắc Tu Trúc là người đã rèn luyện nhiều năm trên chiến trường, những công tử con nhà thế gia sống trong nhung lụa ở thành Thịnh Dương tất nhiên không thể bì được với hắn. Mấy lượt người thay nhau ra trận cũng không thể làm Hoắc Tu Trúc thất bại.

Chẳng bao lâu sau, Ngụy Trạch đi nói chuyện với mấy vị quận vương, thế tử trong hoàng tộc, đứng cách đó hơi xa. Tạ Vận không để ý, cứ đứng tại chỗ xem bắn tên một cách thích thú. Nàng vốn đang đứng dưới khán đài xem rất vui vẻ, ai ngờ Hoắc Tu Trúc mắt lại tinh thật, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra Tạ Vận lẫn trong đám đông.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Tu Trúc đã buông cung tên, đi đến trước mặt nàng. Bao nhiêu ánh mắt trong đám đông cũng theo tầm nhìn của Hoắc Tu Trúc mà đổ dồn về phía Tạ Vận.

“Tạ đại nhân tài bắn cung thượng thừa, sao không cùng bản tướng quân thi thố một phen?” Trên mặt Hoắc Tu Trúc nở nụ cười đầy ẩn ý, nhìn Tạ Vận với vẻ khiêu khích: “Làm vài hiệp chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play