Ánh mắt Lâm Tú Uyển dừng lại trên người Tuyết Bảo, cô bé đang ngủ rất say, váy bị cuộn lên tận eo, lộ ra cái bụng nhỏ xíu, nằm ngủ trông hệt như một chú ếch xanh.
Lâm Tú Uyển vội vàng bước tới, kéo váy bé xuống. Cô bé cảm thấy có người động vào mình, ư ử một tiếng, dụi dụi mắt, mềm giọng nói: “Ai nha…”
Trở mình một cái, tiếp tục ngủ, để lộ cái quần nhỏ in hình khủng long màu xanh lá cây.
Lâm Tú Uyển phì cười, chọc chọc vào bụng thịt mềm mềm của cô bé, gọi: “Tuyết Bảo, dậy thôi nào.”
Tuyết Bảo “ô” một tiếng, hai tay túm lấy gối che mặt mình lại, như thể làm vậy là có thể giả vờ rằng mình không tồn tại. Lâm Tú Uyển nhìn điệu bộ ấy, chỉ biết dở khóc dở cười.
Cô ghé vào cửa sổ, cười nói: “Tuyết Bảo ơi, ba con mang kem tới này. Nếu không dậy thì sẽ không được ăn đâu.”
Tuyết Bảo đang mơ màng, nghe thấy chữ “kem” liền giật giật tai nhỏ, lập tức kéo gối xuống, hai tay bắt đầu dụi mắt. Lâm Tú Uyển vội ngăn lại: “Đừng dụi mắt mãi như vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT