Cuối cùng Già Dương dứt khoát ngậm miệng lại, đỡ phải để hệ thống tìm lý do trừ điểm nữa.

Cậu liếm đôi môi khô nứt, thầm nghĩ mình nhất định phải tìm chỗ nào đó mua chút đồ ăn.

Ít nhất cũng phải mua được nước.

Cơ thể cậu sắp không trụ nổi nữa rồi.

May mà đây là sảnh trước của cảng đỗ, lại còn là cửa khẩu của tinh cầu Ngải Á, nên khu vực này có khá nhiều chỗ bán đồ ăn.

Chỉ là…

Cậu bắt buộc phải tìm một nơi chấp nhận tiền mặt thay vì dùng tinh tệ liên sao. Nghĩ thôi cũng biết, tài khoản của cậu lúc này chắc chắn đã bị khóa, chỉ cần có chút biến động là lập tức bị lần ra.

【Tôi quét được cơ thể ký chủ đang thiếu nước và thức ăn trầm trọng, ít nhất cũng nên mua một chai nước.】Hệ thống lên tiếng.

【Tôi biết.】

Nơi này hầu hết đều là siêu thị tự động không người, mà những chỗ đó chỉ chấp nhận tinh tệ. Cuối cùng Già Dương phải tìm khắp nơi, trái xoay phải lục, mới miễn cưỡng tìm được một quầy hàng nhận tiền mặt.

Cậu đưa số tiền lẻ ít ỏi còn sót lại trong túi cho người bán, định mua một chai nước và một củ khoai lang nướng.

May mà số tiền này vừa đủ cầm cự.

Người bán khoai lang là một bà chị trung niên, rất nhiệt tình.

Vừa gói đồ cho Già Dương, chị ta vừa cười nói: “Em trai là đến tinh cầu Ngải Á du lịch à? Chị nói thật nhé, chỗ bọn chị có nhiều nơi để chơi lắm đấy, đặc biệt là mấy di tích chỉ còn sót lại từ các hành tinh cổ. Nếu em muốn đi tham quan, chị bán bản đồ cho em giá rẻ thôi, chỉ ba tinh tệ là có một bản!”

Mỗi năm đều có những thanh niên trạc tuổi Già Dương đến đây du lịch, xem như là một trong số ít địa điểm mang lại nguồn thu nhập cho Ngải Á tinh.

Gia Dương ậm ừ: “Em đến tìm bạn.”

Nghe vậy, người phụ nữ cười sảng khoái: “Vậy thì chị bán rẻ cho em chút, hai tinh tệ thôi. Em còn có thể cùng bạn đi chơi nữa.”

Già Dương: “......”

Lúc này trong mắt Già Dương chỉ toàn là củ khoai lang nướng và chai nước trên tay chị ta, vậy mà đối phương cứ thao thao bất tuyệt mải mê quảng cáo.

Ngay khi cậu đang định tìm cớ cắt ngang câu chuyện để nhanh chóng cầm đồ ăn rời đi, thì toàn bộ phần trần của đại sảnh cảng đột nhiên chuyển sang màu đỏ, ngay sau đó là tiếng còi báo động chói tai vang lên inh ỏi.

Cả đại sảnh trước đều bị tiếng động làm cho hoảng sợ.

Sắc mặt Già Dương cũng lập tức thay đổi, đoán được có chuyện gì đó, cậu lập tức bỏ lại cả nước lẫn khoai, thậm chí không thèm lấy lại tiền, vội vàng rời khỏi khu vực đại sảnh trước của cảng.

Cậu buộc bản thân phải giữ bình tĩnh để suy nghĩ. Bây giờ nơi duy nhất có thể đến chính là hệ thống cống ngầm phía dưới.

Chỉ cần trốn được vài tiếng chắc là ổn.

Cậu không tin nam chính có thể biết cậu đang ở đây. Dù gì lúc lái phi thuyền đến, cậu đã ẩn toàn bộ dấu vết và dữ liệu của bản thân.

Không thể nhanh đến vậy được.

【Chạy nhanh lên, đừng để bị phát hiện!】Giọng hệ thống hiếm khi cũng mang theo chút gấp gáp.

Già Dương hơi ngạc nhiên, cậu thật không ngờ hệ thống cũng biết lo cho sự an toàn của mình.

【Tôi đang cá cược với mấy hệ thống khác, đặt kèo cậu sống được khoảng ba ngày. Giờ còn chưa tới ba tiếng, cậu mà bị tóm thì tôi lỗ to!】

【......】

Tuy có một thoáng cậu rất muốn bẻ cổ cái hệ thống này, nhưng hiện tại chuyện quan trọng hơn là phải vượt qua được kiếp nạn trước mắt.

Tiếng còi báo động sắc bén vẫn vang lên không dứt. Già Dương lẩn trong đám đông, cố gắng di chuyển về phía nhà vệ sinh.

Ngay lúc đó, một chiếc phi cơ không người lái đang bay lượn phía trên bỗng khựng lại ngay trên đầu Già Dương, rồi lập tức phát ra âm thanh cảnh báo chói tai.

Sắc mặt Gia Dương lập tức thay đổi—

Má nó, lại còn có cả hệ thống cảm ứng đặc biệt chuyên dùng để phát hiện mình?!

__________________

Shine: Con Thống Thống vô dụng nhất thế giới.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play