Chương 475: Thiếu soái si tình (75)

Edit:bắpp_03

Hệ thống: 【……】

Cái kiểu suy nghĩ này, đúng là đầu óc của kẻ ngốc mà!

Đường Hoan đương nhiên hiểu rõ, Hoắc Thành mạo hiểm đi cứu người chắc chắn là vì Tịch Cẩm Nguyệt. Chính vì thế, cô mới buông lời châm chọc, nửa điểm cũng không muốn nhúng tay vào chuyện rắc rối này.

Vì sao mỗi lần có chuyện, người gánh hậu quả đều là cô?

Cô đâu phải Nữ Oa! Có thể trong một giây dùng đá vá trời!

Cô mà vá cái lỗ thủng này, e là mất luôn cái mạng già!

Nhưng biết làm sao được, Rác Rưởi Thống cứ lải nhải bên tai, như thể đòi mạng không buông.

【Dùng tay phải của cô , đặt lên ngực trái, nói cho ta biết, cô thật sự nhẫn tâm bỏ cuộc giữa chừng sao?】

Đường Hoan đưa tay phải sờ lên ngực trái, “Ta chỉ cảm thấy bánh bao của ta sờ rất đã tay!”

Rác Rưởi Thống: 【……】 Cầm thú! Đúng là không còn đạo đức!

Nói về độ vô sỉ, hệ thống cuối cùng vẫn là kẻ thua cuộc.

Thế nên nó chỉ còn cách lăn lộn làm nũng, giả vờ đáng yêu.

【Hoan Hoan thân ái à, cô không muốn thấy ta đáng thương thế này sao……】

Đường Hoan rùng mình, nổi hết cả da gà.

【Chúng ta đã nói sẽ cùng nhau sống chết, nếu cô cứ không chịu hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ bị trừng phạt đó!】

Đường Hoan: …Ta không có, ta chưa từng nói câu nào như vậy!

【Giúp một tay đi mà, tuy Hoắc Thành là khúc gỗ, nhưng  ta là đồng bọn trung thành của cô đó!】

Trung thành cái đầu ngươi!

Mẹ nó, lần nào cũng là ngươi gây chuyện!

Hệ thống ngoài việc làm nũng giả ngây thơ, còn bắt đầu gào khóc, giọng nũng nịu the thé như tiếng ma âm xuyên não.

Bình thường thì lắm trò, đến khi có chuyện thì gào khóc như đứa trẻ, khiến Đường Hoan có cảm giác mình đang nuôi một đứa con trai.

Nằm vật trên giường một lúc lâu, cuối cùng Đường Hoan cũng đành chấp nhận số phận, lồm cồm bò dậy.

“Được rồi, đừng gào nữa!”

Tiếng khóc nũng nịu lập tức im bặt.

……

Tuy Hoắc Thành đúng là chẳng ra gì, nhưng cuối cùng Đường Hoan vẫn phải lên đường đi tìm hắn.

Dù có căm ghét cái kiểu đàn ông lật lọng, do dự không quyết như hắn, thì nhiệm vụ cô vẫn phải làm!

Đã nhẫn nhịn đến mức này, nếu bỏ dở giữa chừng thì đúng là uổng công vô ích.

Đường Hoan tập tễnh bước đi, tự thuê một chiếc xe ngựa đưa cô đến vùng ngoại ô. Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, cô lê cái chân què men theo đường núi mà đi.

May mà cô không phải kiểu người yếu đuối, nên vẫn chịu đựng được sự giày vò.

Dù chân đã phồng rộp lên, cô vẫn cắn răng kiên trì bước tiếp.

【Hoan Hoan thân ái à, cố lên nào, kiên trì một chút nữa thôi, chúng ta sắp thấy ánh sáng chiến thắng rồi!】

Rác Rưởi Thống biết cô không vui khi phải đi cứu Hoắc Thành, nên suốt dọc đường cứ không ngừng cổ vũ cô.

【Hãy tưởng tượng cảnh cô lê cái chân què, dấn thân vào hiểm cảnh để cứu hắn! Đến lúc đó, cô còn lo lắng vai ác Boss sẽ không một lòng một dạ với cô sao? Còn sợ hắn vì hào quang nữ chính mà nhất thời hồ đồ, bị khí vận chi tử đánh bại sao?】

Đường Hoan cười lạnh một tiếng.

“Ta chỉ mong trước khi ta tìm được hắn, hắn đã bị người ta đánh cho sống dở chết dở, ít nhất trong thời gian ngắn không còn sức mà đi làm loạn!”

Rác Rưởi Thống lập tức im bặt: 【……】

Ôi trời ơi, ký chủ của ta đúng là quá hung tàn!

Mà thực tế thì, Đường Hoan có vẻ thật sự có tiềm năng làm “miệng quạ đen”.

Nói xui là trúng ngay.

Giờ phút này, tình cảnh của Hoắc Thành quả thực không mấy khả quan…

Sơn trại nằm sâu trong núi, ẩn mình nơi hiểm địa, đường đi quanh co khúc khuỷu, người lạ vừa bước vào là dễ dàng lạc phương hướng.

Hoắc Thành được người dẫn đường đưa vào sơn trại, đối phương thậm chí không cho hắn cơ hội thương lượng, không nói một lời đã sai người trói hắn lại, cướp sạch ngân phiếu mang theo trên người!

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play