Chương 473: Thiếu soái si tình (73)
Edit:bắpp_03
Gần đây, Hoắc Thành liên tiếp nhiều ngày đều cố tình tránh mặt Tịch Cẩm Nguyệt, không chịu gặp cô ta.
Thế nhưng, nữ chủ vẫn là nữ chủ, dù trong hoàn cảnh nào cũng có thể khéo léo nắm bắt thời cơ, tận dụng sơ hở.
Ngay trong ngày hôm đó, khi Hoắc Thành chuẩn bị ra ngoài bàn chuyện làm ăn…
Tịch Cẩm Nguyệt bất ngờ chặn đường hắn, hơn nữa còn ôm theo hài tử, quỳ sụp xuống đất.
“A Thành, đây là bức thư thứ hai bọn bắt cóc gửi tới… còn có…”
Nói đến đây, cô ta đã nghẹn ngào không thành tiếng, “Còn có… một ngón tay của Phong ca!”
“Nếu cậu không chịu ra tay giúp đỡ, tôi thật sự không biết phải làm sao nữa. Chỉ còn cách ôm hài tử, đâm chết ngay trước cửa Đại Soái Phủ, cũng coi như đi theo Phong ca. Để hắn đi rồi, chúng ta mẹ góa con côi cũng chẳng còn nơi nương tựa…”
Hoắc Thành nhìn đôi mắt sưng đỏ như quả đào của Tịch Cẩm Nguyệt, trong lòng không khỏi quặn thắt.
Cô xưa nay luôn là một khuê tú dịu dàng, chưa từng vì điều gì mà bất chấp tất cả như thế này!
Nhưng mà… hắn…
Hắn đã hứa với Tịch Cẩm Hoan.
Hắn đã đáp ứng cô rồi!
Hoắc Thành cứ thế do dự mãi, không thể đưa ra một lời hồi đáp.
Người từng vì cô ta mà không tiếc bất cứ điều gì, nay lại đứng đó lặng thinh, khiến người ta không khỏi thất vọng.
Tịch Cẩm Nguyệt ngước mắt nhìn hắn đầy hy vọng, còn Hoắc Thành thì siết chặt nắm tay bên người ——
“Cẩm Nguyệt, xin lỗi, tôi…”
Nghe được ba chữ “xin lỗi”, lòng Tịch Cẩm Nguyệt như bị dội một gáo nước lạnh.
Trong đầu cô ta hiện lên cảnh tượng bọn bắt cóc gửi đến đoạn ngón tay kia, ánh mắt lập tức ánh lên một tia quyết tuyệt: “A Thành, cậu còn nhớ năm xưa tôi từng cứu mạng cậu không? Coi như là để báo đáp ân cứu mạng năm đó, cậu giúp tôi cứu Phong ca một lần được không? Cậu từng nói, nhất định sẽ báo đáp tôi mà!”
Trước đây, cô ta chưa từng chủ động nhắc đến chuyện mình là người đã cứu hắn.
Cũng từng từ chối lời cảm tạ của hắn.
Bởi vì cô ta biết rõ, người thực sự cứu hắn là ai! Cô ta không muốn vì danh tiếng của bản thân mà cướp đi công lao vốn thuộc về Cẩm Hoan.
Cho nên, từ đầu đến cuối, cô ta chưa từng nói ra sự thật rằng người kéo Hoắc Thành lên từ băng hồ năm đó chính là cô ta .
Chỉ là Hoắc Thành hiểu lầm mà thôi, chứ cô ta chưa từng thừa nhận!
Nhưng lần này…
Cô ta buộc phải nói dối, buộc phải chiếm lấy công lao vốn thuộc về Cẩm Hoan!
Bởi vì cô ta yêu Phong ca quá sâu đậm!
Cô ta không thể mất hắn, tuyệt đối không thể!
Ngón tay Hoắc Thành khẽ run lên.
Ân cứu mạng…
Tịch Cẩm Nguyệt thấy hắn còn do dự, liền tiếp tục cầu khẩn: “A Thành, cậu từng nói, sau này bất kể ta yêu cầu điều gì, chỉ cần là vì ân cứu mạng, cậu đều sẽ đồng ý!”
Một bên là lời hứa với Tịch Cẩm Hoan, một bên là ân cứu mạng năm xưa đè nặng trong lòng.
Hoắc Thành chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Hắn siết chặt nắm tay, mày nhíu chặt, cuối cùng cũng thốt ra một chữ ——
“Được.”
“Tôi sẽ giúp cô gom tiền, giúp cô đi chuộc Hoắc Phong. Nhưng có chuộc được hay không, tôi không dám đảm bảo. Còn nữa, chuyện này tuyệt đối không được để Cẩm Hoan biết.”
Nữ nhân kia mà biết, chắc chắn sẽ tức giận đến giậm chân!
Tịch Cẩm Nguyệt vội vàng gật đầu lia lịa.
…
Dưới sự khẩn cầu và thúc giục không ngừng của Tịch Cẩm Nguyệt.
Ngay ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị xong ngân phiếu, Hoắc Thành liền mang theo một gã sai vặt, đến địa điểm được ghi trong thư.
Tuy chữ viết trong thư của bọn bắt cóc nguệch ngoạc, cẩu thả, nhưng hành sự lại vô cùng cẩn trọng.
Chúng hẹn gặp tại một quán trà nhỏ ở vùng ngoại ô, người ra mặt là một lão tiên sinh chuyên đoán mệnh.
“Hoắc Tam Thiếu, không được mang theo bất kỳ ai, kể cả gã sai vặt bên cạnh cũng phải ở lại.”
“Chỉ là một gã sai vặt thôi mà, chẳng lẽ các ngươi còn sợ hắn có bản lĩnh lật trời?” Hoắc Thành cười nhạt.
Hôm nay, có lẽ… sẽ là một ván cờ nghịch chuyển…