Chương 471: Thiếu soái si tình (71)
Edit: bắpp_03
“Hoắc Phong đối với cô quan trọng đến vậy sao? Tôi bảo cô làm gì, cô cũng cam tâm tình nguyện làm theo… ha…”
Hoắc Thành lặp lại lời Tịch Cẩm Nguyệt vừa nói, không nhịn được bật cười lạnh lẽo.
Rốt cuộc phải yêu sâu đậm đến mức nào, mới có thể khiến một nữ nhân, trong lúc tuyệt vọng cầu xin một nam nhân khác cứu lấy chồng của mình, lại có thể thốt ra câu: “Chỉ cần cậu chịu giúp, tôi cái gì cũng nguyện ý”?
“Cẩm Nguyệt, cô biết rõ tâm ý tôi dành cho cô. Cô có hiểu câu nói vừa rồi của mình có ý nghĩa gì không?”
Trong mắt Tịch Cẩm Nguyệt ánh lên vẻ tuyệt vọng, chỉ lặp đi lặp lại một câu:
“Cho dù tôi biết, tôi cũng không hối hận. Chỉ cần cậu chịu cứu Phong Ca, tôi cái gì cũng chấp nhận.”
“Được, tôi sẽ giúp cô cứu hắn.”
Hoắc Thành nghiến răng bật ra từng chữ, như thể dốc hết toàn bộ sức lực mới có thể nói thành lời.
Tịch Cẩm Nguyệt như người vừa rơi xuống tận thế, cả người mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.
Hắn đã đồng ý rồi!
Phong Ca có thể được cứu rồi!
Còn cô…
Đợi đến khi Phong Ca trở về, cũng là lúc cô phải tự vẫn để tạ tội!
Cô không muốn bị bất kỳ nam nhân nào ngoài Phong Ca chạm vào. Nhưng vì kế sách tạm thời, cô đã lừa A Thành!
Tội này không thể chuộc, chỉ có cái chết mới có thể rửa sạch!
“Tôi giúp cô cứu Hoắc Phong, coi như…”
Coi như báo đáp ân cứu mạng năm xưa cô dành cho tôi, cũng là lúc tôi buông bỏ tất cả chấp niệm trong lòng!
Nhưng Hoắc Thành còn chưa kịp nói hết câu…
Thì Đường Hoan đã đạp tung cửa bước vào, vẻ mặt bình tĩnh như nước.
Hai cánh cửa gỗ bị cú đá bất ngờ hất văng, đập mạnh vào vách tường, phát ra tiếng kẽo kẹt rợn người.
Rõ ràng động tác thô bạo, nhưng thần sắc Đường Hoan lại vô cùng điềm tĩnh, thong dong.
“Rác rưởi, ta diễn vai ngầu lòi có giống không?”
Hệ thống trong lòng run rẩy, cảm thấy mỗi lần tên ký chủ rác rưởi này tỏ ra bình tĩnh như vậy, là y như rằng sắp tung ra đại chiêu!
【Hoan à, chân cô không đau sao?】cô quên mình là người què rồi à!
…
“‘cô biết tôi đối với cô tâm tư…’” – Đường Hoan lặp lại lời Hoắc Thành vừa nói, rồi thản nhiên hỏi – “Thật ra tôi muốn biết, anh đối với cô ta có tâm tư gì?”
“Ngoài ra, câu cô ta vừa nói có ý gì? Chồng à, tôi từ nhỏ kiến thức nông cạn, chữ nghĩa chẳng thông, có thể phiền anh giải thích giúp tôi một chút không?”
“Cẩm Hoan, không phải như em nghĩ đâu…”
Hoắc Thành lúng túng, không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.
Trong đầu hắn như một mớ chỉ rối, càng gỡ càng rối, thậm chí còn dâng lên một nỗi hoảng loạn mơ hồ.
“Hoắc Thành…”
Đường Hoan lặng lẽ nhìn hắn, cố gắng nở một nụ cười, nhưng nước mắt lại lặng lẽ lăn dài trên má.
Rõ ràng là đang cười, nhưng nhìn vào lại còn đau lòng hơn cả khóc.
Không hiểu sao, Hoắc Thành bỗng thấy tim mình nhói lên.
Hắn có một loại xúc động muốn đưa tay ra, lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô.
“Đây là điều anh gọi là bắt đầu lại với tôi sao?”
Giọng Đường Hoan mang theo vẻ mơ hồ và tủi thân, như không hiểu vì sao chuyện đang tốt đẹp lại bỗng chốc trở thành thế này.
“Vừa mới đây anh còn nói muốn có một đứa con với tôi, vậy mà sau lưng lại đối xử với tôi như thế này?”
Cô cố nén tiếng nức nở, nhưng Hoắc Thành vẫn nghe rõ từng chữ, từng lời, như dao cứa vào tim.
“Cẩm Hoan, tôi có thể giải thích…”
Hoắc Thành đứng dậy, định bước về phía Đường Hoan.
Tịch Cẩm Nguyệt bỗng cảm thấy bất an. Cô ta linh cảm nếu để Hoắc Thành bước đến gần Đường Hoan, rất có thể hắn sẽ đổi ý, không còn muốn cứu Hoắc Phong nữa!
Thế là như bị ma xui quỷ khiến, cô ta nhào tới ôm chặt lấy chân Hoắc Thành.
“A Thành, cậu đã đồng ý rồi! Cậu nói sẽ cứu anh trai cậu mà!”