Chương 470: Thiếu soái si tình (70)
Edit:bắpp_03
Rốt cuộc, đối với bọn bắt cóc mà nói, chỉ định một nữ tử yếu đuối tự mình mang tiền đến chuộc người, mới là cách làm an toàn và chắc chắn nhất!
Nhưng lại chỉ đích danh hắn…
Người đứng sau chuyện này rốt cuộc muốn giở trò gì?
“A Thành, cậu thật sự muốn trơ mắt nhìn anh trai cậu chết sao?” Trong mắt Tịch Cẩm Nguyệt ngấn lệ, ánh nhìn vừa bất lực vừa đau lòng.
Hoắc Thành thấy cô ta rơi lệ, trong lòng càng thêm phiền muộn.
Dù có muốn bắt đầu lại một lần nữa, hắn cũng không muốn nhìn thấy cô ta khóc lóc thảm thiết như vậy! Không muốn thấy dáng vẻ yếu đuối của cô ta!
“Cẩm Nguyệt, bọn chúng chỉ đích danh tôi phải đi giao ngân phiếu! Cô có từng nghĩ đến, nếu tôi gặp nguy hiểm thì sao?”
Tịch Cẩm Nguyệt lập tức sững người, không nói nên lời.
Trong lòng Hoắc Thành thoáng hiện lên một tia thất vọng.
Hắn vốn đã đoán được kết cục này. Trong lòng cô ta không có hắn, cho nên cũng chẳng hề nghĩ đến sự an nguy của hắn.
Nhưng nếu đã như vậy, thì vì sao trước kia cô ta lại liều mình cứu hắn?
Năm đó khi còn nhỏ, hai người cãi nhau chí chóe, thậm chí còn đánh nhau, đẩy nhau xuống hồ băng.
Vậy mà tiểu ngốc tử này, lại vẫn bất chấp giá rét, liều mạng kéo hắn từ dưới hồ lên!
Nước hồ mùa đông lạnh thấu xương, đến giờ hắn vẫn còn nhớ mơ hồ cái cảm giác đó!
Cô – một tiểu cô nương yếu đuối, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu chút ấm ức nào, gặp chuyện liền đỏ hoe mắt như thỏ con.
Vậy mà trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế, cô lại cắn răng chịu đựng, kéo hắn từ dưới hồ băng lên!
Không chỉ vậy, sau khi cứu được hắn, lúc hắn còn hôn mê, nàng còn tự tay chăm sóc hắn từng li từng tí.
Biết rõ địa vị của hắn trong đại soái phủ rất khó xử, cô còn dặn đi dặn lại, tuyệt đối không được để người khác biết chuyện này, sợ hắn vì thế mà gặp phiền toái.
Cô thông minh, lanh lợi, bề ngoài mềm mại nhưng tính tình lại kiên cường.
Hoàn toàn trái ngược với mẹ hắn – một người nhút nhát, yếu đuối, không thể chăm sóc nổi ai.
“Cẩm Nguyệt, tôi đã thầm yêu cô bao nhiêu năm nay, vậy mà cuối cùng, chỉ vì xuất thân mà tôi lại thua Hoắc Phong. Cô nghĩ tôi có thể cam tâm tình nguyện đi cứu hắn sao?”
Hoắc Thành cười khổ, giọng đầy chua chát.
Tịch Cẩm Nguyệt sững sờ, “Nhưng… Phong ca là anh trai của cậu mà!”
Anh em cùng một nhà, chẳng lẽ không nên cùng nhau vượt qua hoạn nạn sao?
“Nhưng cô quên rồi sao, hắn chỉ là anh trai cùng cha khác mẹ mà thôi.” Hoắc Thành thản nhiên đáp.
Dù là anh em ruột thịt, nếu một người luôn bị chèn ép, thì sớm muộn gì cũng sẽ giống như hắn, tâm tính vặn vẹo!
“A Thành, toi biết từ nhỏ đến lớn cậu đã chịu nhiều ấm ức, nhưng tôi cầu xin cậu, được không? Xin cậu hãy cứu Phong ca!”
“Đừng nói những lời lạnh lùng như vậy nữa, tôi biết cậu là người có tâm địa lương thiện, cậu không phải loại người có thể vì tư thù mà bỏ mặc anh em sống chết!”
Nước mắt Tịch Cẩm Nguyệt rơi như chuỗi ngọc đứt dây, cô vừa khóc vừa cầu xin.
Cô vùng dậy khỏi giường, loạng choạng chạy đến trước mặt Hoắc Thành, rồi quỳ sụp xuống dưới chân hắn.
“Nếu cậu không chịu cứu, Phong ca nhất định sẽ chết!”
“Chỉ cần cậu chịu cứu anh ấy…” Tịch Cẩm Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên quyết như người đã quyết tâm liều chết, mang theo một tia tuyệt vọng nhưng vẫn cứng cỏi, “cậu bảo tôi làm gì, tôi cũng nguyện ý!”
“cô bảo làm gì cũng nguyện ý?” Hoắc Thành cười lạnh.
Hắn đương nhiên hiểu rõ, những lời này có ý gì.