Tần Mạch là thiếu niên anh hùng nổi danh Đại Chu.

Mười bốn tuổi, hắn đã theo quân xuất chinh, từng làm tiên phong mở đường, đích thân dẫn đầu kỵ binh xung phong.

Lúc ấy, trong doanh trại quân địch, thấy hắn còn là một thiếu niên mặt mũi non nớt, liền cười đùa, bảo nhau: “Ai đi lấy thủ cấp thằng nhóc này về, thưởng bạc một hai.”

Không ngờ khi hai quân giao chiến, hắn cưỡi ngựa xông thẳng qua doanh trại, một thương đâm chết đại tướng địch, chặt lấy thủ cấp đem về.

Từ đó, danh xưng “Tiểu Phi Tướng” lan truyền khắp nơi, thân giá của Tần Mạch cũng nhờ trận chiến ấy mà một bước lên mây.

Vừa mới qua tuổi vấn tóc*, triều đình nước địch đã treo thưởng thủ cấp hắn bằng vạn lượng hoàng kim và hai tòa thành trì.

*(Tuổi vấn tóc: chỉ tuổi trưởng thành ở nam giới thời cổ, khoảng 15–16 tuổi)

Trước giường Hoằng Nhi, đến nay vẫn còn bày một bức tượng đất trừ tà từng rất thịnh hành trong dân gian, tay cầm thương đỏ, cưỡi ngựa đạp gió như chim yến, mô phỏng hình tượng thiếu niên tướng quân năm ấy.

Trẻ con thấy anh hùng mình ngưỡng mộ, đương nhiên mừng rỡ không thôi.

Nhũ mẫu đang ngồi dưới hành lang mỉm cười, bỗng giật mình đứng bật dậy, cung kính kéo đứa nhỏ tránh sang một bên, vừa kéo vừa răn dạy: “Không được gọi bậy...”

Tần Mạch mặt không đổi sắc, đi tới, đưa tay xoa đầu Hoằng Nhi.

Tóc Hoằng Nhi vốn được chải chuốt gọn gàng, lập tức bị bàn tay to của hắn vò thành ổ gà, nhưng trong lòng bé lại như nở hoa.

Khải Nhi dè dặt giơ tay chào, hỏi:
“Tỷ phu tới ném thẻ vào bình rượu ạ?”

Chữ “tỷ phu” ấy khiến nhũ mẫu tim run lên, vội vàng định tiến lên ngăn lại, nhưng Lan Thù đã kéo bà, nhẹ giọng trấn an:

“Thế tử gia sẽ không để bụng mấy chuyện nhỏ này đâu, ta vốn dĩ là tỷ tỷ mà.”

Chỉ là khi nhìn Khải Nhi, Hoằng Nhi ân cần thân thiết với Tần Mạch, lại thấy trong mắt hắn thoáng hiện nét không tình nguyện khi dỗ trẻ con, Lan Thù không khỏi nhớ đến một câu tục ngữ:
Trên đời này, trẻ nhỏ và động vật là thứ dễ nhận ra ai thật sự dịu dàng.

Lan Thù thầm nghĩ, đám đệ đệ của nàng e là mắt mù giống nhau.

Nhưng nàng không tiến lên giảng hòa, chỉ lặng lẽ đứng một bên, chờ thiếu niên hồi đáp.

Nhũ mẫu bị giữ lại, không còn hành động gì, trong lòng lại trào lên một tia bi thương mơ hồ.

Thù Nhi... gọi hắn là “Thế tử gia” sao?
Nghe sao mà xa lạ...

Trẻ nhỏ tâm tư nhạy cảm, Khải Nhi cũng cảm nhận được vẻ mất kiên nhẫn thoáng qua của Tần Mạch, hiểu rằng mình có phần đắc ý quá trớn, vượt quá thân phận, bèn ngượng ngùng rũ mắt, bàn tay đang giơ cao cũng dần buông xuống.

Mũi tên trong tay bé vừa hạ xuống đến đầu gối, bỗng bị người rút lấy.

Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy thiếu niên tuấn tú thuận tay giương cung, mũi tên liền vững vàng rơi vào hồ bia.

Hai đứa nhỏ vỗ tay hoan hô rộn ràng.

Tần Mạch lại từ bao tên lấy thêm một mũi, vẫy tay về phía Hoằng Nhi bên cạnh:
“Vừa rồi tỷ tỷ dạy ngươi động tác không đúng, làm vậy thắng không nổi ai. Qua đây.”

Hắn nói rất thản nhiên, lại khiến vành tai Lan Thù thoáng đỏ ửng.

Nàng khẽ cắn môi anh đào, nghi ngờ hắn cố ý khiến nàng mất mặt, nên mới chịu đến chơi cùng bọn trẻ.

Nhưng nhìn đám đệ đệ cười rạng rỡ, Lan Thù cũng đành ghi nhớ món nợ này trong lòng, không nói lời nào, đứng một bên quan sát.

Nhìn hai đứa nhỏ cười tươi như hoa, Lan Thù bỗng nhớ đến kiếp trước, hình ảnh Hoằng Nhi vì nhiễm dịch bệnh mà qua đời.

Gương mặt gầy gò, nằm trên giường bệnh, rõ ràng đau đớn đến chịu không nổi, vậy mà vẫn cố mỉm cười với nàng, nhẹ giọng an ủi đừng khóc.

Chỉ là một cây non đang độ nảy mầm, một tuổi trẻ vừa bắt đầu nở rộ, lại nói:
“Nhị tỷ tỷ, thật ra ta luôn muốn nhờ tỷ phu dạy ta bắn tên…
Chỉ là ta sợ mình học không ra gì, khiến ngài ấy chê cười, làm tỷ mất mặt, nên vẫn không dám mở miệng.”

Khi đó, Tần Mạch đang ở Tây Bắc xuất chinh, chém giết nơi sa trường. Hắn nào hay, trong thành Trường An lúc ấy, có một thiếu niên bệnh nặng sắp qua đời, từng tha thiết ước mong được một lần kề vai sát cánh bên hắn chiến đấu…

Lan Thù nhìn Tần Mạch nắm tay đứa nhỏ, đang kiên nhẫn làm mẫu động tác cho Hoằng Nhi, trong lòng không khỏi nghĩ thầm:
Ném thẻ vào bình rượu cũng là một loại thuật bắn, Hoằng Nhi đối với điểm này vẫn luôn có chút nguyện vọng nhỏ. Hôm nay, xem như cũng được toại nguyện rồi.

Đúng lúc ấy, liễu mụ mụ bên cạnh Thôi lão thái thái bước tới.

Vừa thấy Tần Mạch, mặt bà ta liền đầy ý cười. Nhưng vừa nhìn sang nhũ mẫu Trương thị, lại thoáng hiện vẻ cảnh giác, sợ bà ấy nói ra điều không nên trước mặt cô gia, bèn viện cớ sai đi làm việc khác, lặng lẽ đẩy người ra xa.

Sau đó, bà ta khom người hành lễ với Lan Thù, nói Thôi lão thái thái có đôi lời dạy bảo, mời nàng về Thọ An Đường nghe.

Trong mắt Lan Thù thoáng xẹt qua một tia u tối khó phân rõ, nhưng nàng không thể không theo chân liễu mụ mụ rời đi.

Vừa thấy nàng đi khỏi, Hoằng Nhi liền kéo tay Tần Mạch, vẫy hắn lại gần.

Tần Mạch nhướng mày, nghiêng người tới gần, chỉ nghe đứa nhỏ nhẹ giọng hỏi bên tai:
“Tỷ phu, có phải ngài làm tỷ tỷ không vui không? Hôm nay tỷ ấy cứ như không được vui vẻ.”

Tần Mạch nghi hoặc liếc nhìn bóng lưng Lan Thù đang rời xa.

Nàng không vui sao?
Rõ ràng cả ngày nay, nàng vẫn luôn nở nụ cười.

Huống chi, hắn cũng giữ đúng lời hứa, không khiến nàng mất mặt chút nào.

Hoằng Nhi lại kéo tay áo hắn, nghiêm túc nói nhỏ:
“Không sao đâu. Ta nói cho  ngài một bí mật, dạy  ngài cách làm tỷ tỷ vui vẻ.”

Tần Mạch khom lưng, cau mày nghiêng tai nghe hết, rồi nhịn không được khẽ bật cười.

Làm vậy thật có thể khiến nàng vui sao?

Thôi Lan Thù là tiểu hài tử chắc?

Hắn không rảnh để đi dỗ nàng.

~~~~~~

Quả nhiên, Thôi lão thái thái gọi Lan Thù tới, vẫn là mấy lời cũ rích năm xưa.

Trước hết dặn dò một vài chuyện thường tình như: bị ủy khuất có thể về nói với trong nhà, gặp chuyện khó xử cũng có thể nhờ người trong nhà giúp đỡ.

Tiếp theo, liền nói đến biểu cữu của Lan Thù tức người nhà mẹ đẻ của Trịnh thị sắp vào kinh.

Nói biểu ca ấy tuy từng đỗ Ân khoa, đã làm quan ngoại nhiệm bảy năm, giờ mới trở về kinh, nhưng thực chất chẳng có bản lĩnh gì đáng nói.

Nếu chỉ dựa vào tài học thì khó mà thăng tiến được.

Tuy nhiên, hắn vừa là thân chất nhi của Thôi lão thái thái, lại là tỷ phu của Lan Thù. Dựa vào mối quan hệ ấy, nếu Lan Thù biết cách dỗ dành Tần Mạch, phụng dưỡng công chúa lâu dài, thì có cơ hội đề bạt người nhà cũng là điều trong khả năng.

Đương nhiên, lời nói bề ngoài là vì tỷ tỷ Lan Linh mà suy nghĩ.

Dù sao, Lan Linh lấy Trịnh Y đã nhiều năm không con, sớm đã phạm vào tội “thất xuất” .
Chỉ vì thương nàng là nữ nhi Thôi gia, nhà họ Trịnh mới nhẫn nhịn đến nay, chưa đưa nàng ra khỏi cửa.

*Thất xuất: 7 điều để bỏ vợ: trộm cắp, không con, không hiếu thuận cha mẹ, ghen tuông, hay nói lời cay độc, bệnh nan y khó chữa, dâm loạn ngoại tình.

Lan Thù nghe lão thái thái trách móc tỷ tỷ không nể nang gì, ngoài mặt chỉ có thể thuận theo, trong lòng lại dần lặng xuống, đôi mắt càng thêm thâm trầm khó lường.

~~~~~~

Trên đường hồi phủ, xe ngựa lộc cộc chạy về phía trước.

Bên trong thùng xe yên ắng không một tiếng động.

Buổi chiều Tần Mạch còn phải vào Xu Mật Viện dự buổi luận trị, nên cũng ngồi xe ngựa trở về cùng nàng, đơn giản nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, hình ảnh chợt hiện trong đầu, như thể hắn lại quay về khoảnh khắc rời khỏi Thôi phủ khi nãy.

Khi ấy, hắn vén rèm xe, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy nữ nhi gia ấy, đôi mắt trong veo dâng lên một tầng nước, hốc mắt đỏ hoe, lặng lẽ đem hai quả hồng bao giao cho lão quản gia của Thôi phủ, như thể ủy thác ông ấy chuyển giao cho ai đó.

Lúc lên xe, nàng vẫn xuyên qua ô cửa, nhìn mãi về phía đại viện Thôi phủ bị bỏ lại phía sau...

Hắn thấy nàng mặt mày u sầu, liền thuận miệng nói một câu:
“Muốn về nhà thì cứ về, lúc nào cũng có thể quay lại nhìn một chút.”

Dù sao, hắn cũng không rảnh để quản thúc nàng.

Không ngờ, lời hứa tuỳ tiện ấy lại khiến nữ nhi gia kia như được ân điển lớn lao. Nàng vui sướng ngẩng đầu, đôi mắt cong cong, hốc mắt đỏ bừng, giống như một con thỏ nhỏ vừa khóc vừa cười, thì thầm:
“Cảm tạ phu quân!”

Tần Mạch mở choàng mắt.

Xe ngựa lúc này đã quành sang khúc cua, rẽ vào đường chính, đem đại viện nhà cao cửa rộng dần dần bỏ lại sau lưng.

Thiếu niên nhíu mày, đưa tay bóp huyệt thái dương, ảo não không thôi.

Thật không hiểu gần đây mình trúng phải tà gì, cứ liên tục nằm mơ, mà toàn là những hình ảnh trái ngược hoàn toàn với hiện thực.

Thiếu nữ trong giấc mơ, mắt đỏ hoe, ánh nhìn nhu tình, cười cười cảm tạ hắn, tựa hồ ngưỡng mộ như thần.

Nhưng trong hiện thực, nàng đâu có như thế.

Không có ánh mắt đỏ hồng, không có nụ cười mang ơn đội nghĩa, càng không có chút nào khuynh tâm khâm phục.

Chỉ yên lặng buông mắt, nét mặt trầm tĩnh, không rõ đang nghĩ điều gì.

Ánh mắt nàng ngay cả một tia cũng không hướng về phía hắn.

~~~~~

Sau đó, ngày tháng trôi qua, hai người vẫn luôn giữ khoảng cách, yên ổn mà sống.

Vốc Nguyệt Đường rộng rãi hơn viện Thanh Hoành của Tần Mạch rất nhiều. Lan Thù dọn sang đó, trái lại càng thêm tự tại thoải mái so với trước.

Nàng suốt ngày an an tĩnh tĩnh ở trong sân, trồng hoa tưới cỏ, rất biết điều, cũng rất biết giữ khoảng cách rời xa hắn.

Một người ở đông sân, một người ở tây viện.

Là thứ quan hệ “không quấy rầy lẫn nhau”.

Nhưng phiền phức là… Tần Mạch ba ngày hai bận lại phải thấy nàng.

Trong mộng.

Mà giấc nào cũng là những giấc như vậy.

Nàng cười với hắn, nàng cảm tạ hắn, nàng đỏ mắt vì hắn.

May mắn thay, hắn không cần đối diện cùng nàng thật ngoài đời với đôi mắt trong veo, xa cách và lạnh nhạt kia.

Bằng không… thiếu niên thật sự sợ chính mình sẽ bị những tâm tư xấu xí này bức cho phát điên mất thôi.

~~~~~

Sáng sớm hôm đó, Tần Mạch đầu óc choáng váng như mê man, đến Xu Mật Viện vào trực.

Tối qua lại bị cái kẻ phó câu hồn nhiếp phách, thân thể mềm mại kia tra tấn suốt một đêm, khiến hốc mắt thiếu niên hơi sưng đỏ, khô khốc mà trầm mặc nhìn chằm chằm cây bút lông sói trong tay, thần sắc âm u, khó phân rõ cảm xúc.

Nội thị đang trực trong viện trông thấy, chỉ dám lặng lẽ đứng một bên mài mực, không dám mở miệng bắt chuyện nửa câu.

Phải cố gắng lắm mới chờ được đến khi hạ trực, xe ngựa lộc cộc đưa hắn trở về Đông Cung.

Tần Mạch cởi áo choàng xuống xe, vừa mới rót xong chén trà nóng trong phòng, thì Lưu công công đã bước từng bước nhỏ lên bậc thềm, truyền khẩu dụ:
Thỉnh Thế tử gia đến Hối Hiền Đường nghị sự.

Tần Mạch dốc cạn chén trà, gắng gượng tinh thần, chống tay đứng dậy, theo sau Lưu công công đi về phía Hối Hiền Đường.

Vừa bước qua cửa, hắn đã thấy một thân ảnh thon dài, đã sớm đến trước chờ trong phòng.

Người kia vóc dáng cao gầy, trời sinh tuấn tú, khoanh tay đứng trước bức Phong Lan đồ treo tường, ngẩng đầu nhìn hoa lan đang nở, an tĩnh trầm mặc, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

Ngoảnh đầu nhìn thấy Tần Mạch, trong chớp mắt ấy, người nọ liền mỉm cười lễ độ, bước lên chắp tay hành lễ:

“Thế tử gia.”

Tần Mạch nhìn Triệu Hoàn Tấn cung kính khiêm nhường như vậy, bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn khi còn nhỏ, khi ấy, hắn vẫn là tiểu công gia kim tôn ngọc quý của Tề Quốc Công phủ, kéo bè kéo cánh ngoài đường, là một đám tiểu hỗn thế ma vương.

Năm ấy, Tần Mạch mới bảy tuổi, đang loay hoay không biết nên gia nhập nhóm nào trong đám hài đồng, thì Triệu Hoàn Tấn đã mười lăm tuổi, ngang tàng kiêu ngạo, không ai quản được, là bang chủ phe thiếu niên chính hiệu.

Tần Mạch khi còn nhỏ đã từng ngưỡng mộ hắn.

Tiếc rằng, hai người còn chưa kịp kết tình huynh đệ sâu đậm, hiện thực đã thúc ép họ lần lượt trưởng thành.

Chiêu Cùng năm thứ mười tám, chiến dịch Bắc phạt đại bại. Năm ấy Tần Mạch mới bảy tuổi, liền bị đưa sang Đột Quyết làm con tin.

Chỉ hai năm sau, Giang Nam đột nhiên gặp thiên tai, dân chúng khốn đốn. Tề Quốc Công được lệnh vào Giang Nam trấn thủ lũ lụt, chẳng bao lâu lại rơi vào cáo buộc cấu kết khấu phỉ, thông đồng với địch phản quốc, cả nhà bị xét tội, tru di và lưu đày.

Cho đến năm Lý Càn vừa vấn tóc, khi hắn lần đầu dự chính, kiện đại sự đầu tiên bàn đến chính là lập án xử phản Tề Quốc Công.

Sau bảy năm sung quân biên cương, lang thang giữa trời đất, Triệu Hoàn Tấn quay về Trường An. Khi ấy, hắn đã không còn là công tử áo gấm cưỡi ngựa tung hoành năm xưa nữa.

Giờ phút này, Tần Mạch nghe hắn đến trễ nhưng vẫn khách khí nói vài câu chúc mừng hạ hôn, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, lại không thể phân rõ thật giả.

Nếu nói Tần Mạch là minh đao Đông Cung mới rút khỏi vỏ, thì Triệu Hoàn Tấn… chính là độc xà giấu trong tay áocủa Lý Càn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play