Ả na9 mơ nữa nè nhé mom
Hai người tóc tai vướng vào nhau, nam nhân đưa tay nâng nhẹ cằm nàng, nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy.
Đôi mắt nàng lơ mơ mê ly, tựa như một bức tranh Giang Nam mưa bụi, hư ảo mà mộng mị.
Nàng cảm thấy ngón tay hắn thon dài, lạnh lẽo dần dần lần xuống mắt cá chân mình. Đôi mắt vốn lười biếng như sóng thu cắt nước bỗng chốc ngập tràn hoảng loạn: “Không… không cần…”
“Không cần cái gì?”
Hắn rõ ràng biết, nhưng cố tình hỏi.
Thấy nàng cắn chặt môi, không trả lời, hắn bèn nắm lấy mắt cá chân nàng, từ từ nâng lên cao…
~~~~~~
Bóng đêm tản mát, trời rạng sớm mờ mịt.
Tần Mạch tỉnh dậy, đầu đau như muốn nứt toác.
Hắn xoa xoa thái dương, trong lòng rối bời khó tả. Cổ họng khô khốc như bị thiêu, giọng nói khản đặc, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà gọi:
“Người đâu!”
Hôm qua có nương tử, gọi nước.
Hôm nay không có nương tử, vẫn gọi nước.
Nguyên Cát xắn tay áo, bước tới kiểm tra nước trong chậu tắm, tiện thể quay đầu nhìn thoáng qua đầu giường, không nhịn được liếc thêm một cái. Trong mắt hiện rõ vẻ thắc mắc, nhưng còn chưa kịp mở lời thì đã bị Tần Mạch liếc ngang một cái dọa cho im bặt.
“Trong phòng ngột ngạt quá, nóng đến đổ mồ hôi.”
Thiếu niên mặt không biến sắc giải thích.
Nguyên Cát cúi đầu “vâng” một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nói thêm lời nào.
Ngoài kia đang giữa mùa đông giá rét, tuyết rơi như lông ngỗng bay đầy trời.
Thế tử gia đúng là kỳ tài trong lời đồn, thời tiết thế này mà còn than nóng.
~~~~~
Tần Mạch là người giữ lời. Đã hứa đưa nàng hồi môn, vừa sáng sớm hắn đã đúng giờ có mặt ở cửa Đông Cung, bên cạnh chiếc xe ngựa sáu thừa được ngự tứ.
Thái tử điện hạ rất mực coi trọng Lan Thù, cố ý ban cho ngự liễn rộng rãi, bảo Tần Mạch đích thân đưa nàng về nhà mẹ đẻ.
Dọc đường đi, sắc mặt thiếu niên vô cùng lạnh lùng, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc, một tay chống trên kỷ án nhỏ bên cạnh, một tay day day giữa mày để giữ tỉnh táo.
Lan Thù khôn khéo ngồi bên cạnh, nín thở không dám làm phiền. Trong lòng nàng âm thầm phiền muộn:
Đã biết điều không ở chung phòng với hắn, cũng không bắt ép hắn tiếp xúc quá gần, sao hắn vẫn không vui?
Ngự liễn này rộng hơn xe ngựa thường rất nhiều, nhưng Tần Mạch vẫn tỏ ra khó chịu, cứ như ghét bỏ không gian nhỏ hẹp này.
Hắn khẽ dụi mắt, đôi tay che lấy hốc mắt, qua kẽ ngón tay lặng lẽ nhìn chiếc túi thơm an thần đeo ở eo Lan Thù, thở dài thật sâu:
Dùng cũng chẳng ích gì.
Hương thơm trên người nàng từ trong ra ngoài dù gần đến thế vẫn không cảm nhận được. Không biết có phải do giấc mộng đêm qua quá mức kiều diễm hay không, mà hắn trở nên nhạy cảm khác thường với hơi thở của nàng.
Những hình ảnh xấu hổ trong mơ cứ thoáng qua trong đầu, thiếu niên chưa từng trải chuyện phòng the, bỗng dưng sinh ra tâm tư ấy với một nữ nhi gia, cảm thấy xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng nàng.
Lan Thù thấy hắn luôn quay mặt đi, trong lòng càng thêm phiền muộn.
Nàng biết hắn không vui vì hôn sự này, nhưng đâu đến mức chán ghét nàng tới độ… chẳng thèm liếc một cái?
~~~~~
Xe ngựa dừng lại trước một đại viện cửa cao ngõ rộng.
Dưới mái hiên treo đèn đuốc, hàng hàng lớp lớp chỉnh tề sáng rực.
Tần Mạch vén màn xe, hận không thể nhảy xuống mà chạy ngay.
Lan Thù nhanh tay nắm lấy ống tay áo hắn, cân nhắc mãi rồi mới lên tiếng cầu xin:
“Thế tử gia, có thể… đỡ ta xuống xe không?”
Tần Mạch cau mày liếc nàng một cái, liếc thêm ra cửa xe, thấy bên ngoài có rất nhiều người đang đứng chờ, đều là nhà mẹ đẻ nàng, hiển nhiên nàng muốn giữ thể diện.
Hắn không trả lời, chỉ xoay người nhảy xuống xe.
Lan Thù thấy hắn chẳng buồn ngoái lại, chỉ khẽ cười tự giễu, thở nhẹ một hơi, tự nâng váy đi ra ngoài.
Ngân Thường đi theo xe lập tức tiến lên, chủ động đỡ nàng.
Nàng vừa cúi người rời khỏi xe thì bên cạnh bất ngờ vươn tới một bàn tay nam nhân, đầu ngón tay thon dài, lòng bàn tay chai sạn vì luyện võ.
Tần Mạch thấy nàng sững người, mày hơi nhíu lại, có phần không kiên nhẫn như muốn nói: không phải bảo ta đỡ sao?
Nhưng khi bàn tay nhỏ nhắn của nàng đặt vào lòng bàn tay hắn, khoảnh khắc chạm vào ấy, một cơn ngứa lạ như luồn qua da thịt, lan thẳng vào tim.
Thiếu niên như bị điện giật, bàn tay theo phản xạ co lại.
Lan Thù khẽ tựa vào hắn, được hắn dìu xuống xe, giữa mày là nỗi thẹn thùng của một tân nương mới, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn.
Trời đất kết hợp, trai tài gái sắc.
Nếu không phải cả hai đều hiểu rõ lòng mình, thì khoảnh khắc ấy, Tần Mạch thật muốn tin rằng, mình là một lang quân ôn nhu săn sóc.
Nhưng tất cả chỉ là giả.
Lan Thù cũng muốn có một cuộc sống phu thê hòa thuận không phải để người ngoài nhìn vào thấy thể diện, mà là hy vọng người thân chân chính của nàng, những người thật sự quan tâm đến nàng, có thể cảm thấy nàng đã gả đi một nơi tốt, sống một đời yên lành.
Trên cao đường, Thôi gia lão thái thái nhìn Tần Mạch, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ. Có một vị tôn tế xuất thân cao quý như thế, bà rất hài lòng.
Lan Thù ngồi ở bên cạnh, một nửa mặt cười theo, một nửa ánh mắt lại âm thầm nhìn về phía góc cuối đại sảnh.
Ở đó, người vú nuôi từng quỳ gào đòi lại xác nàng ở vương phủ kiếp trước, giờ đây vẫn chưa bạc tóc, đang nắm tay hai đứa bé còn niên thiếu, đứng chờ ở cửa. Khi bắt gặp ánh nhìn của nàng, bà khẽ gật đầu như đã hiểu.
Dẫu Thôi thị là sĩ tộc trăm năm hiển hách, thì so với quyền thế của hoàng thân quốc thích vẫn kém xa.
Tần Mạch không chỉ xuất thân tôn quý, mà còn là thiên chi kiêu tử.
Nàng rõ ràng là gả cao.
Ai ai cũng nói nàng gả được một mối hôn sự tốt, lại phong quang rực rỡ.
Lan Thù từng cũng tin là như vậy.
Nhưng giây phút này, khi đang ngồi ở chính tịch, miệng còn cười theo, ánh mắt vô thức lướt qua bóng dáng nhũ mẫu và hai đệ đệ đứng ngoài cửa nàng bỗng không biết đâu mới là “phong cảnh” chân chính.
Ngay lúc ấy, mẫu thân trên danh nghĩa của nàng là phu nhân cả Thôi thị, nhẹ nhàng chạm tay vào khuỷu tay nàng, nói bằng giọng hòa nhã:
“Thù nha đầu, sao ngẩn người ra thế? Không nghe tổ mẫu nói gì à? Mau gắp đồ ăn cho Thế tử gia đi.”
Lan Thù quay đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đầy ý nhắc nhở của Thôi lão thái thái, đành phải gượng gạo nở nụ cười, chấp tay cầm đũa, hơi nhổm người lên.
Nàng khẽ kéo tay áo, cúi người gắp thức ăn cho Tần Mạch, cánh tay giơ lên, để lộ khuỷu tay trắng muốt như ngọc.
Băng cơ ngọc cốt khiến người nhìn phải giật mình.
Tần Mạch khẽ run lông mi, ánh mắt rơi xuống chỗ khớp xương khuỷu tay ấy, nơi có nốt ruồi chu sa đỏ tươi, chính là chỗ hắn đã không ngừng vuốt ve trong mộng đêm qua.
Chút đỏ ấy, như là dấu thủ cung sa thiên nhiên của thiếu nữ, dù hắn có chiếm hữu thế nào, vẫn không thể xóa nhòa.
Trong giấc mơ, hắn luôn khẩn thiết nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng hôn lên làn da ấy hết lần này đến lần khác.
Mùi thơm bên eo thiếu nữ là hương đàn hương thanh tâm quả dục từ túi thơm cũng xuất hiện trong mộng.
Tần Mạch như không nghe thấy gì xung quanh, chỉ cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ thoảng qua từ tay áo nàng khi vung lên, chạm qua trước mặt hắn. Đó là một thứ hương thơm thanh nhã, len lỏi vào chóp mũi khiến hắn bối rối.
Tâm thần chấn động, môi mím chặt, hắn khẽ quay đầu đi, giả vờ trấn định.
Thôi lão thái thái thấy thế, dịu giọng hỏi:
“Sao vậy, hiền tôn tế? Món ăn không hợp khẩu vị à?”
Tần Mạch khẽ lắc đầu, giọng nhàn nhạt:
“Không có.”
Lan Thù khéo léo lui về chỗ ngồi, giấu tay vào trong bàn, lặng lẽ che đi tay áo mình.
Chỉ nàng mới biết hắn chán ghét bắt đầu từ đâu.
Tần Mạch nhất thời đầu óc trống rỗng, phản xạ đầu tiên là muốn mở miệng giải thích. Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn lại thấy… nếu để nàng hiểu nhầm rằng mình không thích nàng, cũng chẳng sao cả.
Thậm chí còn đúng như hắn mong muốn.
Thế nhưng khi nhìn thấy nàng co tay giấu vào tay áo, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, tim hắn… lại không hiểu vì sao, bỗng co thắt một nhịp.
~~~~~
Cơm nước xong.
Một hồi gia yến náo nhiệt cũng kết thúc.
Lan Thù theo Thôi lão thái thái trở về noãn các trong nội viện.
Tần Mạch ngồi bên cạnh, cùng nàng trò chuyện đôi câu, xem như thân mật tiếp.
Trong phòng vẫn còn tiếng cười nói rôm rả.
Giữa không khí ấy, không thiếu kẻ nhân cơ hội nhắc khéo về đám nữ nhân khác trong hậu viện Tần phủ, toan tính gợi ý Tần Mạch chọn thêm ai đó đưa về, nắm lấy chút tình cảm.
Bởi cuối cùng thì, cái thời thế này, làm gì có chuyện một vị thế tử lang, cưới về chỉ một phòng chính thê?
Đáng tiếc, vị nhi lang tuấn mỹ ấy lại chẳng hề hiểu phong tình.
Thậm chí cả người còn có vẻ không được tự nhiên, theo bản năng đi tìm bóng hình quen thuộc kia, mãi đến khi nhận ra, chẳng biết từ lúc nào, Thôi Lan Thù đã rời đi, bỏ hắn lại một mình ở đây.
Hậu viện Thôi phủ, lối thông ra hoa viên vắng vẻ trước hiên nhà.
Lan Thù nhấc váy, men theo hành lang dài chạy qua, đến bên thủy tạ thì vừa kịp ngăn lại nhũ mẫu và hai đệ đệ đang lặng lẽ rời khỏi.
Nàng hơi thở dồn dập, mỉm cười cúi người, xắn tay áo, đưa lì xì cho hai đệ đệ:
“Hôm nay Khải Nhi và Hoằng Nhi cũng theo xe liễn đến đón A tỷ hồi môn, nên phải có bao lì xì.”
“Như thế không hợp quy củ!”
Nhũ mẫu Trương thị lập tức đưa tay chặn lại, dáo dác nhìn quanh sợ có người thấy, nghiêm giọng răn:
“Kêu tiểu thư hồi môn là chuyện của trưởng huynh trong phủ. Hai đứa nhỏ này chỉ là con hạ nhân trong nhà, sao xứng với thân phận của cô?”
Lan Thù nhìn dáng vẻ cẩn trọng và dè dặt của nhũ mẫu, đáy mắt thoáng hiện một tia đau đớn sâu sắc.
Nàng khẽ nghiến răng, nói với chút ấm ức:
“Nhưng Thù nhi chỉ có tỷ tỷ và đệ đệ, không có trưởng huynh nào cả.”
“Nhị cô nương! Không được nói bậy!”
Trương thị trừng mắt, trong lòng hốt hoảng, kéo nàng đứng dậy, giọng khẩn trương mà lạnh đi:
“Giờ là đích nữ của đại phòng Thôi thị, trên gia phả cũng đã ghi tên. Thôi đại công tử mới là huynh trưởng của người!”
Lan Thù trầm mặc thật lâu, rồi chỉ nhẹ giọng cười khẽ:
“Chỉ là vài nét bút mực trên giấy mà thôi. Trên người ta chảy là máu của ai, nhũ mẫu nuôi ta từ nhỏ chẳng lẽ còn không rõ?”
Lão nhân run nhẹ người, chua xót nhìn đứa bé cố chấp này, rồi cũng không nhịn được mà đỏ hoe mắt.
Bà lắc đầu, bất lực nói:
“Nhưng bây giờ, người đã là người của Tần gia.”
Phải có xuất thân đẹp đẽ.
Làm sao có thể là nữ nhi của tội thần?
Lão gia và phu nhân trên trời có linh, hẳn cũng mong nàng được thoát thai hoán cốt, sống một đời phong quang rực rỡ.
Kiếp trước, Lan Thù cũng từng vì thân thế mà run sợ.
Nàng sợ Tần Mạch biết được sự thật, sẽ vì thế mà khinh ghét nàng.
Nhưng thực ra, dù hắn có biết, cũng chẳng hề để tâm.
Chỉ là nàng, vì chút hư vinh và lòng tự tôn bé nhỏ của chính mình, mà suốt buổi hồi môn hôm nay, từ đầu đến cuối, không dám nói với nhũ mẫu hay đệ đệ lấy một lời.
Rõ ràng vẫn còn người thân trên đời, vậy mà từ lúc bước chân vào phủ đến giờ, người duy nhất lên tiếng gọi nàng, cũng chỉ có kẻ hầu mở cửa, cung kính chào:
“Nhị cô nương an khang.”
~~~~~~
Trong noãn các.
Ôn phu nhân đã bắt đầu gọi Tần Mạch là “hiền tế”, vừa nói chuyện bâng quơ, vừa bóng gió hỏi đến địa vị hiện tại của hắn ở Xu Mật Viện. Trong lúc vô tình lại hữu ý, bà nhắc đến đứa nhi tử cưng của mình, Thôi gia đại công tử, cũng là trưởng huynh danh nghĩa của Lan Thù.
*Hiền tế: người con rể tài đức
Vị đại công tử ấy chẳng học hành nghề nghiệp gì, ngày ngày chỉ biết lui tới chốn hoa nguyệt, đến giờ vẫn chẳng ra dáng gì gọi là trượng phu.
Tần Mạch sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của bà, chẳng qua là muốn hắn mở đường, nâng đỡ một chút.
Sắc mặt hắn khẽ trầm xuống.
Hắn ghét nhất là kiểu quan hệ mang tính ràng buộc như vậy. Dựa vào một tầng thân thích rồi viện cớ nhờ cậy, kéo hắn vào những chuyện phiền phức của người khác, thật khiến người ta chán ghét.
Ôn phu nhân thấy bầu không khí có phần lạnh xuống, mới biết mình đã hỏi quá nôn nóng.
Hôm nay mới vừa gả con gái đi, đã vội nhớ đến quyền thế trong tay người ta, thực sự là không thỏa đáng.
Nhưng cũng chẳng thể trách bà được, đại phòng chỉ có một mụn con trai như vậy, mà lại không có tiền đồ. Nhìn các phòng khác trong nhà, đứa nào cũng học hành đỗ đạt, thậm chí có người đã lên hàng tam khoa, bảo sao lòng bà chẳng cuống lên.
Thôi lão thái thái thấy thế, nhẹ nhàng lên tiếng khuyên con dâu lùi về sau, ngụ ý đường tương lai còn dài, không vội gì.
Bà lại quay sang nhìn Tần Mạch, thấy hắn đã bắt đầu đưa mắt nhìn ra ngoài, liền khẽ cười, nói đỡ cho hắn một bậc thang:
“Xem tôn tế của ta kìa, mới không gặp Thù nhi chốc lát, trong lòng đã nhớ thương. Ánh mắt kia, cứ nhìn mãi ra ngoài như thể muốn bay theo rồi ấy.”
Rồi bà cười hiền hòa:
“Nhị cô nương đang ở hậu viện thưởng tuyết đấy, Thế tử gia nếu nhớ, sao không đi xem một chút?”
Tần Mạch kỳ thực chẳng phải vì nhớ Lan Thù mà cứ liếc nhìn ra cửa. Chẳng qua là trong lòng đã mỏi mệt với mấy lời khách sáo, vừa hay có cái cớ rời đi, liền vội vàng đứng dậy cáo lui.
Thiếu niên bước chân vội vã như bay.
Vừa đi vào hậu hoa viên, chưa đến gần đã nhìn thấy thiếu nữ kia đang đứng trong sân, cùng hai đứa bé chơi trò ném thẻ vào bình rượu.
Hai bé trai, một đứa chừng tám chín tuổi, một đứa mười hai mười ba, tuy chỉ mặc áo vải thô của gia nhân, vậy mà vẫn toát lên vẻ tươi sáng, thanh tú lạ thường.
Dưới góc tường, một gốc bạch mai nở rộ, những chùm hoa trắng mịn vắt trên cành như từng đốm tuyết đọng, phản chiếu xuống mái tóc và bờ vai của thiếu nữ.
Lan Thù khẽ cong môi, cúi người nắm lấy tay đứa nhỏ tuổi hơn, dịu dàng kiên nhẫn chỉ dạy từng chút một.
Đứa bé lớn hơn thì đứng bên cạnh mỉm cười, dáng người mảnh khảnh, đã có vài phần bóng dáng thiếu niên chững chạc.
Đứa nhỏ tám chín tuổi đang nắm chiếc thẻ gỗ, lơ đãng ngẩng đầu lên, chợt thấy Tần Mạch từ xa tiến tới, lập tức reo lên đầy vui mừng, chỉ tay về phía hắn:
“Là Tiểu Phi tướng kìa!!”
Lan Thù theo phản xạ ngẩng đầu
Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung.