Tần Mạch quay đầu lại, thấy Lan Thù đã lặng lẽ lui ra phía sau, tự mình đi tới tủ y phục, lấy ra một bộ chăn đệm khác, mang tới trải ở mỹ nhân sập sau bình phong.

Nàng không nói một lời, yên lặng trải xong hai bộ giường, rồi chủ động hỏi hắn muốn ngủ bên nào.

Tần Mạch thoáng sững người, sau đó chẳng hề khách khí, thẳng thừng ngồi xuống chiếc giường gần cửa sổ.

Một đôi mắt phượng thâm sâu giao nhau với ánh nhìn của nàng. Thiếu niên mang theo vẻ kiêu ngạo vốn có, không kiêng nể gì mà đánh giá nàng từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn lẫn tìm tòi.

Đối mặt với sự lựa chọn thẳng thừng của hắn, Lan Thù không hề tỏ ra khó chịu, chỉ nhẹ gật đầu, giọng nói ôn hòa:
“Nhĩ phòng đã đổ đầy nước nóng, Thế tử gia có muốn rửa mặt trước không?”

Tần Mạch nhìn nàng chằm chằm một hồi, rồi đáp:
“Nàng đi trước.”

Lan Thù ngoan ngoãn gật đầu, từ trong tủ lấy y phục tắm rửa rồi đi vào nhĩ phòng. Khi nàng bước ra, tóc ướt xõa sau lưng, cũng không nói thêm với hắn một câu dư thừa.

Không có làm nũng, càng không có giở trò "lạt mềm buộc chặt". Cách tấm bình phong, trong nhĩ phòng chỉ truyền ra vài tiếng nước khẽ vang.

Thấy thiếu niên trong phòng vẫn bất động, Lan Thù nghĩ hắn chưa hay biết nàng đã xong, đành đứng dậy khỏi gương đồng, cầm khăn lông đang lau tóc, nhẹ nhàng bước vào trong bình phong, dịu dàng bẩm báo:
“Thế tử gia, nước trong nhĩ phòng đã thay mới.”

Tần Mạch liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng mặc bộ áo ngủ đơn giản bằng lụa trắng thêu hoa hải đường kín đáo, đoan trang nền nã. Hắn cúi đầu, khẽ cười một tiếng gần như không thể nghe thấy.

Ban đầu còn nghĩ nàng sẽ mặc một bộ áo mỏng  khiêu gợi, lượn lờ quyến rũ bước ra, nên hắn đã nắm sẵn góc chăn trong tay, chuẩn bị sẵn sàng để khi cần thì cuốn nàng như bánh bao, nhét ngay lại chỗ mình nằm.

Xem ra… hắn đã đánh giá nàng quá thấp.

~~~~~

Đợi đến khi Tần Mạch lê giày từ nhĩ phòng bước ra, Lan Thù vẫn đang an tĩnh ngồi trước gương đồng, nhẹ nhàng chải mái tóc dài ướt như thác nước.

Ánh nến trên đài cao lay động nhè nhẹ, chiếu lên gương mặt nàng trắng như hoa sen, xinh đẹp đến độ gần như không chân thật.

Dưới ánh nến mờ, thiếu nữ thanh tú như ngọc, dáng vẻ tựa như bước ra từ một bức họa cổ. Nàng đưa lưng về phía hắn, ngẩng tay lên chải mái tóc ướt, tư thế mảnh mai tao nhã như thiên nga sau mưa.

Tay áo rủ xuống theo động tác nâng cánh tay, lộ ra cánh tay trắng nõn, còn trắng hơn cả lớp sa mỏng nàng đang mặc.

Thiếu niên nhìn đến ngẩn người, chỉ cảm thấy hình ảnh ấy dường như đã từng quen biết từ lâu, có thứ gì đó chạm nhẹ trong đáy tim.

Lan Thù nhìn thoáng qua bóng hắn trong gương, thấy hắn đứng yên phía sau, ánh mắt khó đoán, còn tưởng mình chưa lau tóc xong, làm đèn còn sáng, quấy rầy hắn nghỉ ngơi.

Nàng khẽ nói:
“Ta sẽ nhanh chóng lau khô.”

Nói xong, vội vàng tăng tốc động tác. Vì vội vàng, tay trượt kéo theo mấy sợi tóc, đau đến mức khóe mắt nàng hơi đỏ lên, nhưng chỉ dám phát ra tiếng r*n rỉ nhẹ như muỗi kêu.

Tần Mạch liếc qua vài sợi tóc rơi trên đất, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ xoay người vào buồng trong, buông xuống rèm che trước giường.

Hắn không thúc giục, nhưng chẳng bao lâu sau, đèn trong phòng đã bị Lan Thù tắt.

Tần Mạch nằm nghiêng trên giường, mắt vẫn chưa nhắm.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng chăn gối xào xạc trên mỹ nhân sập phía đối diện, rồi là nhịp thở đều đều rất nhẹ cho thấy nàng đã ngủ, hắn mới từ từ nhắm mắt lại, yên tâm rằng nàng sẽ không đột nhiên bò sang giường hắn.

Trong lòng không khỏi cười nhạo chính mình.

Hắn đang làm gì thế này?

Sao lại giống như đang đề phòng cướp vậy chứ.

~~~~~~

Trong hiện thực, chẳng có ai nhào vào lòng hắn cả.

Nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu thiếu niên lại xuất hiện một chuỗi hình ảnh hỗn loạn, những mảnh vỡ mơ hồ lộn xộn đan cài.

Trong mộng, hình như ngoài cửa sổ đang mưa dầm, giọt mưa tí tách rơi xuống, gõ lên tàu chuối tây bên hiên như gõ vào ký ức.

Hắn ngồi trước gương đồng, tay cầm một chiếc khăn lông, cẩn thận lau khô mái tóc dài của người nữ tử trong lòng.

Tựa như cả hai vừa đội mưa trở về, mới tắm rửa xong.

Hành động của nam nhân trên tay cẩn trọng, dịu dàng, nhưng vẫn sơ ý làm đứt vài sợi tóc đẹp.

Nàng quay đầu lại nhìn, trong mắt giận giỗi rõ ràng. Hắn mất kiên nhẫn, ngoài miệng cằn nhằn:

“Rắc rối như vậy, hay là cắt luôn đi cho rồi.”

Môi anh đào kia tức khắc mím thành một đường thẳng, ánh mắt u oán nhìn hắn một cái, ẩn nhẫn mà đáng thương.

Hắn khẽ bật cười, tiếng cười mang theo vài phần đắc ý, ánh mắt nhìn nàng dần dần nóng lên.

Chỉ thấy nàng giả vờ vô tình, chỉ mặc một lớp yếm mỏng che ngực, cứ thế bước ra khỏi thau tắm, vai trắng như tuyết, eo thon tinh tế, lụa mỏng dán sát lấy đường cong cơ thể, y phục như không, cảnh xuân lay động.

“Nàng không có áo ngủ đàng hoàng sao?” Hắn khàn giọng hỏi, khóe môi khẽ nhếch, tay nhéo nhẹ vành tai nàng, thấp giọng quở trách.

Thế nhưng vẫn không chống đỡ nổi sự dụ dỗ của nàng.

Giọng nói còn chưa nói ra xong, nam nhân đã vươn tay giữ lấy gáy nàng.

Ngón tay đang bấu chặt vào cánh tay hắn dần trắng bệch, nàng nghiến răng cắn chặt môi dưới, lông mi run rẩy, mặt như phủ nước, ánh mắt như thu thủy.

Hắn vừa nhìn nàng ẩn nhẫn mà nhẫn nại, vừa khẽ nâng cằm nàng, buộc nàng hé môi, cúi đầu sát tai nàng, trầm giọng dụ dỗ:

“Nhịn không nổi thì cứ rên thành tiếng… ta muốn nghe…” 

~~~~~~

Tần Mạch bỗng dưng mở bừng mắt.

Cả người như bị sét đánh, cứng đờ trên giường.

Trước mắt một mảnh tối đen, ngực như bị ai đó đột ngột đấm mạnh, từng nhịp tim hỗn loạn đập vang, nhưng lại chẳng hề có hơi thở thơm tho của mỹ nhân, cũng không có thân thể mềm mại ôm trong lòng.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động.

Sau màn trướng, tiếng thở nhẹ của thiếu nữ đều đều, không hề hay biết gì, càng không hề gây phiền nhiễu đến hắn.

Chỉ có một luồng hương thơm lạ lẫm, nhè nhẹ từ phía mỹ nhân sập tràn đến, vương vấn quanh chóp mũi.

Tần Mạch day day thái dương, quay người, chỉ cảm thấy ngực phiền não vô cùng. Nhưng vừa trở mình, hắn lập tức nhận ra, nửa người dưới lại là một trận ẩm ướt khác thường.

Sắc mặt thiếu niên lập tức trắng bệch.

Hắn lặng lẽ ngồi dậy, thần sắc như thú dữ bị nhốt, đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ cực độ, rồi sau đó là áy náy, rồi lại mơ hồ mê mang.

Xấu hổ, vì bản thân vừa gặp mộng xuân.

Mê mang… vì trong mộng, nữ nhân kia, lại là nàng.

Rốt cuộc tại sao?

Tại sao lại là nàng?

~~~~~~

Lan Thù không hề nằm mơ gì cả, giấc ngủ vô cùng sâu.

Mãi đến khi Tần Mạch rời phòng đi luyện công buổi sớm, Ngân Thường bưng chậu nước rửa mặt vào phòng, khẽ lắc nhẹ sạp mấy cái, nàng mới từ từ tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, đã chạm phải ánh mắt ngờ vực không yên của Ngân Thường:
“Cô gia tối qua... cùng cô nương viên phòng rồi sao?”

Lan Thù ngơ ngác nhìn nàng, hai mắt mờ mịt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn kia hoàn toàn không hề có chút vẻ gì vừa trải qua chuyện phòng the.

Ngân Thường đỏ mặt, lí nhí:
“Nguyên Cát canh đêm ngoài cửa nói, tối qua Thế tử gia có gọi nước...”

Lan Thù càng thêm hoang mang. Nàng vậy mà ngủ say đến mức hắn lên giường lúc nào cũng không hay biết?

Ngân Thường nhìn dáng vẻ ngây thơ vô tri của Lan Thù, trong lòng vừa thất vọng lại vừa nhẹ nhõm thở phào.

Rửa mặt xong, Ngân Thường đứng sau lưng chải tóc cho Lan Thù trước gương đồng, vuốt từng lọn tóc đen nhánh óng ả. Nàng chăm chú nhìn vào gương, ngập ngừng hỏi:
“Cô nương vẫn chưa đến kỳ quỳ thủy, vì thân thể chính mình, vẫn nên khuyên cô gia chờ thêm một thời gian thì hơn...”

*Quỳ thuỷ: kỳ kinh nguyệt

Câu này lại khiến Lan Thù bật cười.

Nghe cứ như thể Tần Mạch sốt ruột lắm vậy.

Nhưng hắn căn bản sẽ không chạm vào nàng.

Kiếp trước, nếu không phải nàng hết mực chủ động dụ dỗ và cầu xin, thì cũng chẳng bao giờ có thể trở thành “vật để hắn tiêu khiển” trên giường.

Tối qua, hắn là người ưa sạch sẽ, có khi chỉ vì nóng nực khó chịu trong mơ nên mới gọi người mang nước rửa mặt.

Thể chất của Tần Mạch rất đặc biệt: mùa hè thì mát lạnh như ngọc, mùa đông lại như một cái lò sưởi nhỏ.

Kiếp trước, hắn thường bận rộn đến tận đêm khuya mới trở về. Nàng vẫn gắng gượng chống mí mắt, chờ bên ánh đèn. Có khi mệt quá mà ngủ gục mất.

Đến sáng hôm sau mới phát hiện mình lại đang ôm một “người khổng lồ hình người”.

Hắn từ trước đến nay trở mình không gây động tĩnh lớn, nàng chẳng biết hắn về từ lúc nào, càng không biết hắn đã lên giường từ bao giờ, chỉ biết là mình lúc nào chẳng biết xấu hổ mà lại chui vào lòng hắn.

Nhưng đúng là nàng rất thích ôm hắn.

Nhớ lại những ngày tháng từng ngỡ là ngọt ngào kia, trong lòng Lan Thù bỗng dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ.

Vừa buồn cười, lại vừa không thể khống chế được thứ cảm xúc đang âm ỉ lên men kia.

Còn chưa kịp nghĩ rõ đó là cảm xúc gì, thì Nguyên Cát đã bước nhanh vào từ hành lang, gõ cửa, cúi mình thi lễ rồi đưa cho nàng một túi thơm:

“Thế tử gia bảo tiểu nhân mang đến cho nương tử, hy vọng nương tử từ nay về sau luôn mang theo.”

Ngân Thường hơi nhíu mày, đặt cây trâm gỗ đào xuống, nhận lấy rồi đưa lên mũi ngửi thử, nghi hoặc:
“Đây là... đàn hương trong chùa à?”

“Vâng…” Nguyên Cát cũng không hiểu dụng ý của Tần Mạch là gì, chỉ biết Thế tử gia sáng sớm đã đến Thái Y Viện, như thể đi khám bệnh, sau khi trở về thì ném cái túi này cho hắn.

Nguyên Cát bèn nói thêm một câu nghe cho dễ chịu:
“Trương Thái y bảo loại hương này có thể an thần, làm dịu tâm trí.”

An thần, tĩnh tâm?

Lan Thù nhận lấy túi thơm từ tay Ngân Thường, đưa lên ngửi thử, mùi hương thanh đạm, dịu nhẹ, quả thật khiến lòng người tĩnh lại.

Rất hợp để... ngăn cản nàng “tiếp cận” ai đó.

Dù sao cũng đã từng là phu thê bảy năm, tính tình Tần Mạch nàng vẫn hiểu đôi phần.

Hắn đây rõ ràng là không thích mùi hương trên người nàng.

Kiếp trước, hắn cũng từng trong tối ngoài sáng mắng nàng quá nồng hương phấn, dễ làm người ta hiểu lầm, cho rằng nàng chuyên dụ dỗ nam nhân.

Nhưng khi đó, nàng một lòng một dạ đều hướng về hắn, ánh mắt luôn sáng rực vì hắn, chưa từng nghĩ đến việc trêu chọc bất kỳ ai khác.

Một người nữ tử như thế, cho dù đối mặt với cục băng cũng khiến người ta khó mà nói những lời tuyệt tình được.

Còn hiện tại, nàng không còn si mê như trước nữa, thì hắn lại quay sang chân thành hơn rồi?

Lan Thù lại đưa túi thơm lên ngửi. Loại mùi này thanh tịnh như thể đang đứng dưới chân tượng thần, khác hoàn toàn với mùi hương ngọt ngào nữ tính của nàng.

Nàng trầm ngâm một lúc, rồi bất đắc dĩ mà mỉm cười.

Đây là đang ngầm ám chỉ nàng nên giữ lòng thanh tịnh, đừng có tính đánh chủ ý lên hắn nữa sao?

Lan Thù vuốt lại dây tua của túi thơm, như hắn mong muốn, lặng lẽ đeo nó lên bên hông.

~~~~~

Thiếu niên không thể nói rõ mình đã mơ thấy điều gì xấu hổ, chỉ biết sáng nay ngồi ở Thái Y Viện, mặc cho viện chính Trương bắt mạch hồi lâu. Cuối cùng, nghẹn mãi cũng chỉ có thể nói mình bị… bóng đè.

Trương viện chính lại bảo mạch tượng hắn trầm ổn, trên người cũng không có dấu vết trúng mê hương hay cổ độc gì cả.

Không tìm ra bất kỳ dị thường nào, ông chỉ có thể kê cho hắn túi hương an thần cùng một đơn thuốc giúp tĩnh tâm dưỡng khí.

Tần Mạch làm theo lời dặn, uống hai chén thuốc, cũng không rõ có hiệu quả hay không.

~~~~~~

Đêm nay, thiếu niên lại miễn cưỡng quay về viện của mình, thì phát hiện tân nương đang chỉ nha hoàn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi gian phòng chính.

Nhờ Ngân Thường sáng nay khéo léo khuyên nhủ, Lan Thù đi riêng vào cung, nói rõ với trưởng công chúa về tình hình thật sự rằng mình chưa thấy kinh nguyệt lần đầu, lấy lý do ấy để vợ chồng son tạm thời “ở riêng” là hợp tình hợp lý.

Nàng đang chuẩn bị chuyển sang ở tại gian nguyệt đường phía sau.

Tần Mạch trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn cảm thấy đôi chút hài lòng. Liếc nàng một cái, không khỏi nghĩ: “Quả nhiên danh xưng ‘hiểu lòng người, khéo ứng biến’ của nữ nhi Thôi thị, chẳng phải lời đồn vô căn cứ.”

Nàng thực sự biết điều.

Trước khi đi, Lan Thù ôm lấy hộp phấn, chậm rãi quay đầu lại, giống như vô tình lại cũng có phần trịnh trọng, đưa ra một lời thỉnh cầu nhỏ:

“Ngày mai hồi môn, mong Thế tử gia nể mặt một chút.”

Tần Mạch khẽ gật đầu, đáp lại bằng một tiếng “Ừ” rất nhẹ.

Hai người như ngầm đạt thành một loại ăn ý nào đó, không cần nhiều lời.

Sau khi Lan Thù rời đi, Tần Mạch bước vào phòng, phát hiện bên trong thậm chí đã được chuẩn bị sẵn một lư hương, đốt lên mùi đàn hương dịu nhẹ, dường như sợ trong phòng còn lưu lại chút hương lạ nào đó.

Tần Mạch xưa nay không dùng hương, lần này ngửi thấy mùi hương an thần này, ngược lại cũng không thấy khó chịu.

Quay về với viện riêng, tận hưởng đêm yên tĩnh một mình, thiếu niên cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, không hiểu vì sao, trong ngực lại dâng lên một tia trống trải lạ lùng.

Đôi mắt trong veo như nước suối của Thôi Lan Thù bỗng thoáng hiện lên trong đầu hắn. Tần Mạch ngẩn người một thoáng, sau đó lắc đầu, cố ép hình bóng ấy ra khỏi tâm trí.

Hắn nghĩ thầm: Tối nay, chắc hẳn mình có thể ngủ ngon rồi.

Nhưng sự thật, lại chẳng như ý.

Vẫn là căn phòng ấy, nơi có hai cây sơn trà khác màu trổ hoa trước sân.

Chiếc giường gỗ sưa dựng Bạt Bộ vốn chắc nặng, vậy mà giữa đêm khuya lại vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, vang lên từng đợt như vọng lại từ nơi rất xa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play