Lan Thù cố gắng theo sát hắn, nhưng do vạt áo quá dài nặng, lúc bước qua đoạn gập ghềnh bên núi giả, vì phân tâm để ý đường đi nên lỡ nhịp, suýt nữa vấp ngã.

Tuy không còn khí thế mạnh mẽ như khi vừa mới bước chân vào cung, nhưng vẫn có thể nhìn ra Lan Thù là người có bản lĩnh.

Ngự Hoa Viên này núi giả uốn lượn, bố cục phức tạp. Đời trước nàng từng đi dạo ở đây vài lượt mà vẫn không rõ lối.

Sớm biết lúc nãy vì một thoáng tức giận mà miệng lưỡi quá nhanh, giờ nàng chỉ biết âm thầm hối hận.

Cũng may, nàng không phải người nóng nảy, bèn ngồi nghỉ bên hồ chờ Tần Mạch tiêu hết hứng đùa, rồi sẽ quay lại tìm nàng.

Dù sao, trò đùa này hắn ném nàng đó rồi cũng sẽ thôi, đến giờ dùng bữa trưa thể nào cũng có người tới đón nàng.

Lan Thù bình tĩnh ngồi bên hồ hóng mát.

Chờ được một lúc, mặt trời đã lên cao, từ sau núi giả bắt đầu vọng đến tiếng cười nói của đám cung nữ.

Nàng nghe được tiếng người, vốn định lên tiếng hỏi đường, nhưng vừa tiến lại gần đã vô tình nghe được một đoạn chuyện nhàn đàm, mới biết người họ đang cười nói chính là mình.

“Các ngươi có thấy không? Cô nương Thôi gia hôm nay thật sự rất xinh đẹp.”

“Xinh đẹp thì sao? Mới một đêm đã trở thành trò cười khắp kinh thành rồi.”

“Không hiểu Thế tử gia nghĩ thế nào nữa. Một mỹ nhân như vậy mà cũng có thể đuổi ra ngoài cửa, không thèm liếc mắt lại.”

“Còn có thể nghĩ sao? Chắc là nàng không biết điều, nên mới khiến người ta khó chịu. Nếu không thì, ai lại đang đêm động phòng mà rảnh rỗi đuổi tân nương tử đi?”

“Đêm tân hôn mà bị đuổi ra khỏi cửa… Ngươi nói xem, sau này Thôi thị còn mặt mũi nào ở lại chốn đó nữa?”

Lan Thù đứng sững tại chỗ rất lâu, sau đó tự giễu bật cười, xoay người, chờ đám người ấy rời đi.

Lúc ấy, một giọng nam trong trẻo vang lên, đầy giận dữ: “Ồ? Chuyện đã xong cả rồi, giờ còn đứng đây tám chuyện? Tất cả tới Nội Vụ Phủ lãnh hai mươi trượng!”

Người vừa đến chính là Lưu công công, tâm phúc bên cạnh Thái tử điện hạ. Đã xuất hiện ở đây, tất nhiên không phải chỉ tình cờ nghe thấy mấy lời xì xào.

Lan Thù chậm rãi đứng dậy từ ghế đá, chỉnh lại tay áo, xếp nếp tà váy.

Không bao lâu, Lưu công công quả nhiên khom người, nét mặt ôn hòa, bước qua núi giả tới trước mặt nàng.

Đời trước, Thái tử điện hạ cũng từng vào ngày thứ nhất sau hôn lễ tìm nàng nói chuyện.

Dù sao hôn sự tổ chức ở Đông Cung, việc xảy ra đêm qua, người trong phủ hầu hạ đều đã báo lại cho hắn.

Kiếp trước, Lan Thù tuy được đưa vào động phòng, nhưng lại bị đuổi ra và đứng chờ ngoài cửa đến tận canh ba, chịu đủ tủi nhục.

Trong Ngự Thư Phòng, Lý Càn Thái tử điện hạ, thân cao dáng ngọc, đang đứng trước giá sách, tay cầm một quyển tấu thư đơn lẻ. Nghe Lưu công công thì thầm thuật lại mọi chuyện, lông mày hắn càng nhíu chặt.

“Hôm qua tấu chương nhiều, cô mới uống rượu mừng xong đã phải quay về xử lý công vụ... Đúng là sơ sót chưa căn dặn người trong phủ, khiến đệ muội chịu uất ức.”

Việc Đông Cung chỉ sau một đêm đã truyền ra ngoài, Lý Càn cho rằng đó là do bản thân quản hạ không nghiêm, không răn đe được miệng lưỡi hạ nhân.

Ai mà ngờ được Tần Mạch lại dám làm ra chuyện hỗn xược đến thế?

Hơn nữa, đây là hôn sự của trưởng tử của trưởng công chúa, cả kinh thành đều dõi theo, có muốn giấu cũng giấu không nổi.

Lan Thù khẽ lắc đầu, cúi xuống chỉnh y phục, giọng nhẹ nhàng trong trẻo: “Việc này không thể trách điện hạ.”

Lý Càn thấy nàng tuổi còn nhỏ mà đã ôn hòa điềm đạm, không vì uất ức mà oán giận, trong lòng vừa được an ủi lại vừa thoáng nghi hoặc.

Theo lý, đêm tân hôn, vì danh dự của bản thân, một tân nương nhất định sẽ cố tìm mọi cách vào động phòng.

Tính khí Tần Mạch hắn hiểu rất rõ, có nghịch ngợm chút ít, nhưng không đến nỗi nhẫn tâm trơ mắt nhìn một nữ tử yếu đuối đứng chờ trong giá lạnh suốt đêm.

Huống chi, nếu Lan Thù thật sự không được phép vào phòng, thì nàng ít nhất cũng nên vùng vẫy đôi chút.

Chẳng lẽ là vì Tần Mạch vô tình quá mức, khiến trái tim nàng hoàn toàn nguội lạnh?

Lý Càn khẽ thở dài, nói nhẹ giọng: “Tử Ngạn tuy có tính tình trẻ con, nhưng bản tính lại không xấu. Thực ra người làm mai mối thật sự cho hai người chính là cô. Vì thấy hai người xứng đôi nên mới cùng cô mẫu quyết định chuyện này.”

Lan Thù cụp mắt đứng nghe, trong lòng lại chẳng rõ là cảm xúc gì.

Thái tử điện hạ một lời định hôn, ai dám cãi?

Nhưng cũng không có nghĩa là Tần Mạch sẽ đối xử tốt với nàng.

Lý Càn làm mai, suy cho cùng là có ý tốt, nhưng kết quả lại khiến nàng rơi vào cảnh ngọc nát hương tan.

Lần này, Lan Thù không khỏi lên tiếng hỏi một câu: “Điện hạ từ đâu mà thấy chúng ta xứng đôi?”

Giọng nàng nhẹ như gió, không mang oán trách, nhưng nghe vào lại buốt lạnh như tro tàn.

Lý Càn trầm ngâm rất lâu, hình như đã hiểu ra điều gì, khẽ thở dài: “Ta biết việc hắn làm tối qua có thể khiến bất kỳ cô nương nào cũng nản lòng. Nhưng cô vẫn mong, ngươi có thể cho hắn một cơ hội.”

Lan Thù trầm mặc trong chốc lát, sau đó ngẩng mắt, ánh nhìn sáng trong: “Nhưng rõ ràng là  ngài ấy không cần ta cho cơ hội.”

Bởi vì từ trước tới nay, người hắn yêu chưa từng là nàng.

Lý Càn im lặng.

Một lát sau mới thấp giọng nói: “Ta biết tình cảnh của ngươi ở Thôi gia.”

Lời ấy, đời trước cũng từng nói. Lan Thù khẽ ngẩng đầu, rồi lại im lặng.

Ai cũng nghĩ làm Thôi gia đệ nhất mỹ nhân là phong quang hiển hách, nhưng có ai biết phía sau đó là bao nhiêu chua xót và bất lực?

Nhũ mẫu, tỷ tỷ, đệ đệ… từng gương mặt nàng trân quý đều hiện về trong ký ức. Chính vì vậy, nàng mới dứt khoát từ bỏ thân phận tôn quý của Tần thị, đoạn tuyệt với Tần Mạch ngay từ đầu.

Lý Càn thấy nàng không nói gì thêm, liền thẳng thắn đưa ra lời hứa: “Không bao lâu nữa, ta sẽ cử hành đại điển kế vị. Nếu ngươi có thể ở lại bên hắn đủ ba năm, ta lấy thân phận tân đế, hứa với ngươi một điều.”

Từng lời dứt khoát như lời thánh chỉ: “Luân lý cương thường là trên hết. Nhưng ngoài điều đó ra, ngươi muốn gì cũng được.”

Đời trước, lời hứa này hắn cũng từng nói.

Nhưng khi ấy nàng một lòng một dạ với Tần Mạch, không cần ban thưởng, chỉ nguyện được ở bên cạnh hắn, cùng nhau vượt qua hoạn nạn, không cầu gì hơn.

Lần này, Lan Thù trầm ngâm hồi lâu, chỉnh lại y phục, cúi mình hành lễ, lặp lại lời nguyện si tình của đời trước.

Cuối cùng, nàng khẽ lau nước mắt, mỉm cười nói: “Chỉ sợ, mãi mãi cũng không lọt nổi vào mắt Thế tử gia.”

Lý Càn thấy nàng như vậy thì an ủi đôi chút, mỉm cười ôn hòa, dịu giọng: “Ngươi tốt như thế, Tử Ngạn nhất định sẽ thích.”

Lan Thù ánh mắt bình tĩnh, giấu mình dưới ống tay áo lau nước mắt, lặng lẽ nhìn hắn một cái.

Nàng vẫn nói những lời như trước, chỉ là nay đã rõ, trong mắt Thái tử, nàng chẳng qua là một quân cờ.

Lý Càn là huynh trưởng của Tần Mạch, tất nhiên sẽ thiên vị hắn. Hắn muốn dùng nàng để lay chuyển lòng Tần Mạch, cũng mong nàng một lòng hướng về đệ hắn.

Cho dù giờ nàng đã có hướng đi khác, thì cũng chưa phải lúc để bộc lộ.

Lý Càn dịu dàng nói thêm: “Ngươi tuy nói không cần, nhưng cô đã hứa rồi thì sẽ không nuốt lời. Nếu ngày sau ngươi gặp chuyện khó xử, cứ việc mở miệng.”

Có một lời hứa như thế, xem như nàng đã lấy lại phần nào vốn liếng.

Lan Thù cúi đầu hành lễ tạ ơn.

Lý Càn còn muốn trấn an thêm đôi câu, thì ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân quen thuộc.

Tần Mạch nghe nói tân nương mà mình ném lại ở Ngự Hoa Viên đã được Lưu công công đưa đến Ngự Thư Phòng, đành phải quay về giữa đường.

Lý Càn nghe tiếng thông truyền, cười bảo Lan Thù: “Cô đã cho gọi gánh hát đến luyện tập trước trong đình. Đệ muội không ngại đi xem thử, xem có điểm gì chưa chu toàn thì góp ý giúp. Cô ở lại đây, thay ngươi mắng hắn một trận!”

Lan Thù khẽ mỉm cười, hành lễ rồi lui ra.

~~~~~~

Ở Đông Cung, hai huynh đệ chỉ hơn kém nhau một tuổi, tình cảm thân thiết, thường xuyên kề vai sát cánh, đôi lúc cãi nhau ầm ĩ, nhưng khi vào cung, ngàn vạn ánh mắt dõi theo, lễ nghi không thể qua loa.

Tần Mạch bước vào Ngự Thư Phòng, theo quy củ, hành lễ quân thần với Thái tử điện hạ.

Ngày thường, Lý Càn sẽ bật cười trêu chọc một câu “Chạy nhanh lên”, nhưng lần này, hắn chỉ đứng trước kệ sách, lật tìm sách vở, tựa như không hề nghe thấy Tần Mạch đã vào.

Tần Mạch cũng không làm càn, chỉ quỳ dưới đất, ngẩng đầu hỏi thẳng:

“Điện hạ đã nói gì với nàng?”

Lý Càn cẩn thận đặt bản tấu trên tay trở lại kệ, vẫn không quay đầu lại, hờ hững đáp:

“Ngươi quản ta nói gì?”

Tần Mạch im lặng một lát, rồi lạnh giọng hừ một tiếng:
“Dù sao  huynh có nói gì cũng vô ích.”

Thiếu niên quỳ gối, lưng thẳng tắp, dáng vẻ như thà chết chứ không chịu khuất phục, cả người mang theo khí chất bất kham khiến Lý Càn bật cười.

Một vị hoàng thái tử ôn hòa như ngọc khẽ cong môi, nụ cười lạnh lẽo:

“Nói gì cũng vô ích? Ngươi thật cho rằng chuyện ngươi làm tối qua, cô sẽ bỏ qua không truy cứu?”

Hắn liếc nhìn Tần Mạch một cái, rồi hỏi ngược lại:

“Không hài lòng với người cô chọn làm thê tử cho ngươi đến vậy sao?”

Tần Mạch cụp mắt, không đáp.

“Ngươi vừa mới mười bảy, đã được thăng làm lục phẩm cung phụng lang của Tuyên Mật Viện, đây là tiền lệ chưa từng có. Trong ngoài triều bao nhiêu ánh mắt dõi theo. Trung tâm lại toàn những lão thần thâm căn cố đế, chẳng ai là ngọn đèn cạn dầu. Ngươi mà cứ loạn lên, gián quan sẽ không ngần ngại dâng sớ tấu ngươi đạo đức suy đồi, gia thất bất hòa!”

Tần Mạch mặt lạnh không nói gì.

Lý Càn thấy hắn ương bướng thì chỉ đành giơ tay bó tay, bất đắc dĩ nói:

“Được thôi, cô không quản nổi ngươi nữa, đành phải gọi cô mẫu đến. Đợi khi bà chất vấn, ngươi giữ nổi mấy tâm tư nhỏ nhen này được bao lâu, cô cũng không chắc.”

“Không biết cái vị Lư gia tứ ca ốm yếu yếu đuối kia, có đỡ nổi vài phần lửa giận của cô mẫu hay không?”

Giọng Thái tử vốn luôn ôn hòa, lần này lại lạnh lẽo khiến người nghe rùng mình. Lời nói dù không nặng, nhưng đã là giới hạn cuối cùng của sự nhẫn nhịn.

Tần Mạch biết mình thất thố, vội quỳ sát xuống, đầu gối trượt lên trước mấy phân, lớn tiếng:

“Việc này không liên quan đến hắn! Hắn hoàn toàn không biết gì cả!”

Lý Càn đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ quát:

“Ngươi cũng biết xấu hổ!”

Tần Mạch cắn răng không đáp. Lý Càn trừng mắt nhìn hắn, sau đó thở dài nặng nề:

“Thôi vậy, ngươi còn trẻ, nhất thời hồ đồ cũng không phải chuyện lạ. Chờ qua một đoạn thời gian sau hôn lễ, có khi ngươi sẽ nhận ra mọi chuyện không như mình nghĩ.”

Thấy huynh trưởng thật sự nổi giận, Tần Mạch không dám quá đáng nữa, nhưng vẫn rũ mắt quỳ dưới đất, gương mặt cố chấp không nhượng:

“Nếu ta vẫn giữ nguyên tâm ý thì sao?”

Lý Càn cười lạnh:
“Vậy thì là mắt ta mù!”

Tần Mạch không phục, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn:
“Điện hạ tin chắc ta sẽ thích nàng?”

Lý Càn nhìn gương mặt quật cường kia, cười lạnh một tiếng, nụ cười sâu không lường được.

Nhưng trong lòng hắn lại âm thầm buồn bực nghĩ: Ngựa chết thì phải chữa như ngựa sống.
Chẳng lẽ trơ mắt nhìn đệ đệ của mình lầm đường lạc lối?

Chỉ mong Thôi gia cô nương… có thể tranh được một hơi này.

~~~~~

Tần Mạch đại khái là đã nghe lọt vài lời, biết không thể đem tính mạng người trong lòng ra làm trò đùa, cuối cùng cũng nhẫn nại tính tình, miễn cưỡng ừ một tiếng.

Hai huynh đệ tan rã trong không khí không mấy vui vẻ.

Tần Mạch đi ra trước, tiến vào sảnh ngoài.

Lúc ấy, Lan Thù đang cùng An ma ma giúp sắp xếp bàn tiệc, từ xa đã thấy bóng dáng hắn, liền vội buông tay, bước lên hành lễ chào hỏi.

Một câu “Thế tử gia” còn chưa kịp nói ra, đã thấy thiếu niên liếc mắt nhìn về phía hành lang bên phải của đại sảnh, con ngươi lạnh băng, nghiêng người thấp giọng căn dặn:

“Đừng nói chuyện với ta.”

Trở lại một đời, nhìn vị phu quân chưa cưới bao lâu này, Lan Thù lại sinh ra một chút cảm giác như đang nhìn một tiểu lang ngây ngô trẻ dại, trong lòng không nhịn được cười lạnh.

Cứ làm như ta còn đang mong được nói chuyện với ngươi vậy. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play