Tần Mạch cả đêm ngủ không ngon, trên sập La Hán trong thư phòng vẫn còn vương chút hương thơm kỳ lạ do mỹ nhân để lại.
Tối hôm qua, nàng chỉ lưu lại chưa đến hai canh giờ, vậy mà vẫn để lại hương khí thoang thoảng, bám mãi không tan.

Mùi hương trên người Lan Thù không những không khó chịu, mà ngược lại còn tựa như quốc sắc thiên hương, khiến người ta vương vấn.
Nhưng thiếu niên đêm qua vừa mộng mị, vừa lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấy, làm sao có thể yên giấc?

Tần Mạch ngồi bên mép sập, đáy mắt phức tạp, nhíu mày, đang định nhấc đệm bước xuống thì cửa phòng bị người nhẹ nhàng gõ vang.

Đối diện lại là gương mặt phù dung tái nhợt khiến hắn bối rối suốt cả đêm. Tần Mạch thực sự không thể tỏ ra sắc mặt dễ coi được.

Lan Thù nhận phận tân nương, đến hầu hạ hắn thay y phục, rửa mặt.

Nói là hầu hạ, nhưng thấy đáy mắt hắn lộ vẻ bực dọc, Lan Thù liền thức thời, chỉ thử thử nước trong bồn, làm ướt khăn mặt, treo áo ngoài lên giá rồi lặng lẽ đứng một bên, từ đầu đến cuối không hề chạm vào người hắn.

Đêm động phòng hoa chúc lại bị tân lang ném ra ngoài cửa, dù là ai, trải qua một màn như vậy cũng sẽ nản lòng thoái chí, lạnh nhạt đi quá nửa.

Tần Mạch đối với thái độ hiện tại của Thôi Lan Thù, lại cảm thấy vô cùng hài lòng.

Chỉ mong nàng có thể nhanh tay nhanh chân hơn chút, đừng có cứ cọ tới cọ lui, thì càng tốt.

Trên đường vào cung triều kiến, Lan Thù gian nan vén váy xuống xe. Trên người là lễ phục nặng nề, bước đi có phần chậm chạp.

Chỉ trách đời trước, Tần Mạch quá mức nuông chiều... hoặc giả là lười quản nàng.

Mặc kệ nàng thích gì mặc nấy, hoàn toàn không yêu cầu dáng vẻ đoan trang phu nhân.

Suốt ngày ở trong phủ, nàng vẫn như thiếu nữ chưa chồng, chỉ khoác váy áo nhẹ nhàng, thường xuyên chạy nhảy đùa giỡn trong hành lang dài.

Giờ đây bị tầng tầng lớp lớp hoa phục trói buộc, ngược lại có chút không quen.

Chịu đựng ánh mắt lạnh nhạt ghét bỏ của Tần Mạch, nàng da đầu tê dại, chỉ đành cúi đầu, cố bước nhanh về phía trước.

~~~~~

Năm tiên đế băng hà, Lý Càn mới chỉ chín tuổi.

Tuổi nhỏ chưa đủ chấp chính, giang sơn khó giao, tiên đế đành lưu lại di chiếu: phong Nhiếp Chính Vương Tần Phong kiêm nhiệm, cùng bốn vị tể phụ trong trung tâm đồng chưởng triều chính, phò trợ Thái tử, cùng xử lý đại sự quốc gia.

Về sau Tần Phong tử trận, Chương Túc trưởng công chúa tuy là nữ nhi họ Lý, nhưng tay nắm hổ phù, quyền cao chót vót tiếp nhận đại quyền chấp chính, từ rèm điều khiển thiên hạ, trở thành người đứng đầu cơ mật quân cơ và trung tâm chính vụ.

Ban đầu, Lan Thù kính sợ không thôi, vì bà bà mình lại là nữ tử quyền thế nhất trong quốc triều.

Đời này, lần đầu triều kiến, vừa bước vào chính điện, hai bên cung nữ vén rèm châu, nàng lại lần nữa nhìn về phía ngự tòa ấy không khỏi sinh ra ngưỡng mộ.

Trưởng công chúa kiêu ngạo như thế, từ trong ra ngoài đều lẫm liệt, so với kiểu người ngoài cười trong dao, quả thật mạnh mẽ hơn gấp bội.

Lan Thù tiến lên hành lễ dập đầu, kính cẩn dâng trà.

Trưởng công chúa đón lấy chén trà, vừa nhấc nắp phù trà, ánh mắt liền dời sang thiếu niên bên cạnh nàng, lông mày khẽ nhíu:
"Tần Mạch, ngươi còn có chút tiền đồ nào không? Mới động phòng một đêm, sao sắc mặt lại còn kém hơn cả tân nương?"

Lời vừa nói ra, Lan Thù không khỏi ngẩng phắt lên, kinh ngạc.

Đời trước, trưởng công chúa chưa từng mắng hắn như vậy.

Đời ấy, Lan Thù suýt chút nữa thành đệ nhất “tân nương đêm tân hôn chết cóng” trong toàn quốc triều, khép nép chịu nhục, cuối cùng ép được tân lang mềm lòng, chịu bước vào phòng, cùng nàng chung gối.

Dù chưa viên phòng, ít ra cũng không đến mức để quá nhiều nhàn ngôn toái ngữ lọt vào tai trưởng công chúa.

Nhưng lần này, động tĩnh từ việc phân phòng rõ ràng đã quá lớn, chung quy là không giấu nổi nữa.

Tần Mạch đương nhiên nghe ra ý tứ mơ hồ trong lời gõ cửa của mẫu thân, cũng không vạch trần, chỉ giả vờ không nhắc đến chuyện phân phòng tối qua. Hắn thoáng giật mình, liền quỳ xuống hành lễ, chắp tay nói:

“Hài nhi vô năng.”

Hắn bày ra dáng vẻ tân lang thể lực yếu kém, cố ý nói thuận theo nàng, đối nghịch một phen.

Chương Túc trưởng công chúa khóe môi khẽ giật, liếc xéo hắn một cái, môi mấp máy như muốn nói đầy bụng lời răn dạy, vừa định mở miệng thì…

Lý Càn ngồi bên cạnh liền ho khan một tiếng thật mạnh, cắt ngang cơn giận đang cuồn cuộn dâng lên của bà.

Trưởng công chúa thấy ánh mắt Lý Càn nhắc nhở, lại nhìn quanh điện thấy đông đủ cung nhân hầu hạ, rốt cuộc nhịn xuống, không đương trường phát tác. Bằng không, một khi truyền ra ngoài, chỉ sợ đôi tiểu phu thê càng thêm khó xử.

Bà liền ôn hòa thong thả uống xong chén trà con dâu dâng, còn theo lệ dân gian mà tặng cho Lan Thù một phong hồng bao.

Sau đó, bà gọi Lan Thù bước lên, chăm chú quan sát một hồi, rồi lắc đầu mắng một câu:

“Tố.”

Lan Thù hơi ngẩng đầu, chỉ thấy trưởng công chúa duỗi tay lên đỉnh đầu nàng, tháo xuống một cây trâm ngọc lóng lánh, đích thân cài vào búi tóc đang chỉ điểm xuyết mấy đóa châu hoa đơn giản của nàng.

Đời trước, Lan Thù khoác lễ phục thế tử phi, đầu đội đầy châu ngọc, trang dung lộng lẫy tiến cung, từng được xưng là cô dâu đẹp nhất quốc triều.

Lúc ấy, trưởng công chúa ngắm nàng rất lâu, thấy dung mạo thoa trâm đều hoàn mỹ, chỉ cảm thấy thêm một chút nữa cũng là vẽ rắn thêm chân.

Lần này, Lan Thù vẫn theo quy củ mặc hoa phục tiến cung, áo dài xanh thẫm thêu kim văn loan phượng, nhưng vì sợ để Tần Mạch chờ lâu nên không kịp chải chuốt nhiều, đầu tóc chỉ vấn sơ, cài vài đóa châu hoa làm điểm nhấn.

Chính điều đó lại khơi dậy mấy phần thương tiếc nơi trưởng công chúa.

“Cây trâm này là cô mẫu ngày thường yêu thích nhất,” Lý Càn ôn tồn nói, “Đệ muội thật có phúc khí.”

Lan Thù vội tạ ơn, ngẩng đầu nhìn trưởng công chúa, bất ngờ thấy đôi mắt phượng kiêu ngạo ấy ánh lên chút dịu dàng hiếm thấy. Thậm chí bà còn đưa tay khẽ xoa lên thái dương nàng, khiến nàng đột nhiên hiểu ra điều gọi là: yêu ai yêu cả đường đi.

Trưởng công chúa đối xử tốt với nàng, là vì phúc khí của Tần Mạch.

Nhưng chín năm trước, để bảo vệ giang sơn không rơi vào tay kẻ ngu dốt, trưởng công chúa từng dâng sớ lên tiên đế, tự mình đưa Tần Mạch thay thế Lý Càn đi biên cương phía Bắc làm con tin. Hành động ấy bị xem là “bán con cầu vinh”, từ đó tình mẫu tử giữa hai người giăng kín một tầng khói mù.

Giờ đây, trưởng công chúa quyền khuynh thiên hạ, hai người vừa là mẫu tử vừa là quân thần, một người không chịu xuống nước, một người ôm sẵn oán khí, mỗi lần giao tiếp đều đầy rẫy giằng co và nặng nề.

Trái lại, Lý Càn từ nhỏ lớn lên bên trưởng công chúa, càng giống như con ruột của bà, hiểu rõ lòng bà hơn cả Tần Mạch.

Lễ thành hôn với Đông Cung tổ chức long trọng, Lan Thù ngoài việc hành lễ với trưởng công chúa, còn phải kính trà cho trưởng tộc tức là Thái tử.

Lý Càn dù mới mười bảy, đã mang khí chất ổn trọng của một bậc trữ quân, dáng vẻ uy nghi mà lời nói lại nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc.
Hắn mỉm cười nhận lấy chén trà, cũng tặng nàng một phong hồng bao.

Thấy vậy, trưởng công chúa nheo mắt hỏi:

“Ngươi mừng bao nhiêu?”

Lý Càn khẽ cười:

“Tất nhiên là phải ít hơn cô mẫu, sao có thể đoạt nổi bật của người chủ gia?”

“Ta lại chẳng muốn cái nổi bật ấy.” Trưởng công chúa khẽ cười, giọng nhàn nhạt, rồi quay đầu hỏi an ma ma phía sau: “Tiệc tiền điện an bài xong chưa?”

An ma ma cung kính hồi đáp. Trưởng công chúa nghe nói Thái tử đặc biệt triệu gánh hát Lê Viên vào cung diễn hí, liền quay mắt hỏi Lan Thù:

“Có thích nghe diễn không?”

“Thích ạ.” Lan Thù gật đầu.

Trưởng công chúa lại hỏi nàng thích tuồng gì, Lan Thù nghĩ một chút, kể ra mấy vở nổi tiếng. Trưởng công chúa bảo an ma ma ghi nhớ từng cái một:

“Lát nữa cứ để họ hát những vở đó đi.”

Lý Càn hơi cong môi cười nói:

“Cô mẫu chẳng phải thường ngày thích nhất là xem Oanh Oanh truyện sao?”

Trưởng công chúa liếc mắt nhìn hắn:

“Lớn từng này tuổi còn nghe Oanh Oanh truyện… Ngươi không nghe người ta bảo, tiểu cô nương bây giờ đều thích Mục Quế Anh nắm giữ ấn soái à?”

Lý Càn đưa tay che miệng, cười mà như không cười:

“Nhưng đệ muội vừa rồi không phải cũng nói thích Kim Ngọc Nô đó sao?”

Trưởng công chúa trợn mắt, rồi lập tức bật cười cùng hắn, nụ cười chứa ba phần nghịch ngợm. Hai người đưa mắt nhìn nhau, ngay sau đó cùng đồng thời quay sang nhìn Tần Mạch.

Lan Thù đứng bên, trông thấy hai người nói cười thân thiết, ánh mắt ăn ý, không khỏi cảm khái. Nàng nhịn không được liếc nhìn thần sắc Tần Mạch.

Chỉ thấy thiếu niên hơi mím môi, nghiêng đầu xẻo mắt về phía Lý Càn:

“Ngươi sao không hỏi ta thích nghe gì?”

Lý Càn tặc lưỡi:

“Ngươi lại không thích xem tuồng. Trên bàn tiệc ngươi ngồi, bày toàn món ngươi thích ăn.”

Tần Mạch sắc mặt lúc này mới dịu đi đôi chút, khẽ hừ một tiếng.

Lan Thù trước kia chưa từng để tâm, nhưng nay nhìn ba người bọn họ bên nhau, trái lại càng thêm hiểu rõ: năm đó trưởng công chúa nhịn đau đưa Tần Mạch thay Lý Càn làm con tin, kỳ thực là vì một mối thâm tình thủ túc.

Hoàng thành ở giữa tâm lốc quyền lực, chẳng khác nào cối xay thịt người.

Tần gia là dòng thế gia đại công huân, lập bao chiến công hiển hách, trưởng công chúa lại được tiên đế thiên vị gả vào Tần phủ, quả là như hổ thêm cánh.

Trước lúc băng hà, tiên đế giao vị trí Nhiếp Chính Vương cho Tần Phong, không chỉ vì tin tưởng trưởng nữ, mà bởi vì chỉ có hậu nhân Tần gia mới có thể chấn giữ được đại quyền quân sự khổng lồ.

Tần gia mấy đời chinh chiến sa trường, máu nhuộm sa mạc, da ngựa bọc thây, địa vị trong quân đội vốn không thể lay chuyển.

Thái tử lúc bấy giờ còn nhỏ yếu, nếu không có binh quyền nâng đỡ, e rằng không thể ngồi yên đến ngày đăng cơ.

Nhưng mà, dù Tần gia một lòng trung liệt, Lạc Xuyên Vương trước sau tận trung, thì công cao át chủ, vẫn bị người gièm pha đố kỵ.

Sau khi Lý Càn kế vị, tuy là thân thích ruột thịt, nhưng cũng không thể không đề phòng thế lực Tần gia. Âm thầm, hắn từng nhiều lần chèn ép, từng bước suy yếu ảnh hưởng của trưởng công chúa.

Thế nhưng đến lúc bệnh nặng nguy kịch, người hắn lập làm Nhiếp Chính Vương thay mình xử lý quốc sự, vẫn là Tần Mạch đủ thấy tín nhiệm sâu dày.

Xem như vậy, trưởng công chúa yêu thương con trai, đã có mưu tính lâu dài.

Chỉ là hiện tại bọn họ đều còn trẻ, nhiều điều chưa thể nhìn thấu.

Dù Tần Mạch niên thiếu thành danh, trong mắt trưởng công chúa, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa nhỏ là đứa con do chính bà sinh ra, mang khí phách của mẫu thân, nhưng mãi mãi vẫn là hài tử.

~~~~~~

Vì uống ly trà tân nương do Lan Thù dâng, sáng nay Chương Túc trưởng công chúa cùng Thái tử điện hạ đều đặc cách bãi triều.

Sau một hồi hàn huyên, trưởng công chúa phải hồi Phượng Các cùng các vị đại tể phụ xử lý chính vụ. Đến tận bữa trưa mở tiệc đãi khách,  bà mới quay lại được.

Trước khi đi, bà ôn tồn hỏi han Lan Thù đã từng vào cung chưa. Biết nàng là khuê nữ thâm cư, chưa từng đi dạo nơi hoàng cung, liền nghiêm khắc ra lệnh cho Tần Mạch phải đưa tân nương  dạo một vòng Ngự Hoa Viên, coi như giải sầu tiêu khiển.

Tần Mạch không phản đối, gật đầu theo lệ. Hai người liền sóng vai rời điện.

Khi đi đến hành lang dài, Tần Mạch ngoảnh đầu nhìn lại, thấy trưởng công chúa và Lý Càn đã đi xa. Hắn liếc sang Lan Thù một cái, hỏi:

Kim Ngọc Nô là cái gì?”

Thiếu niên vốn không ưa hí khúc, tự nhiên không có mấy hiểu biết. Nhưng hắn cũng không phải thật lòng quan tâm đến tuồng tích gì. Lan Thù nhất thời không hiểu ý hắn, hơi ngẩn ra.

Tần Mạch thấy nàng ngơ ngác, hai tay đan vào nhau, khẽ nghiêng cằm về phía bóng dáng trưởng công chúa và Lý Càn khuất dần phía xa, nói:

“Vì sao lúc  nàng nhắc đến Kim Ngọc Nô, hai người họ lại cùng lúc nhìn ta?”

Lan Thù lúc này mới hiểu ra.

Thì ra, từ nãy thấy trưởng công chúa và Thái tử nói cười thân thiết, hai người lòng có hiểu ngầm mà không cần nói ra. Thiếu niên nhìn có vẻ dửng dưng, thật ra trong lòng cũng để tâm, không phải hoàn toàn thờ ơ.

Dù vậy, cũng không ảnh hưởng gì đến huynh đệ tình thâm giữa hắn và Lý Càn.

Lan Thù giơ tay khẽ sờ mái tóc bên châu thoa, làm bộ như cúi đầu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nhẹ giọng đáp:

“Có lẽ… là vì bọn họ cùng lúc nhớ ra vở tuồng ấy vốn có một biệt danh.”

Tần Mạch hơi híp mắt lại. Đôi mắt phượng hẹp dài ngạo nghễ, giống hệt trưởng công chúa khi nổi giận.

“Biệt danh gì?”

Lan Thù khẽ ho một tiếng, tay đan chặt trước ngực, lộ vẻ khó nói, cuối cùng vẫn nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, từng chữ từng chữ chậm rãi thốt ra:

“Bổng đánh bạc tình lang.”

*“Bổng đánh bạc tình lang” ngụ ý rằng: người phụ nữ vì bị tổn thương quá sâu trong tình cảm, cuối cùng đã phản ứng mạnh mẽ, trừng phạt người yêu cũ.

Tần Mạch: “……”

Hai mắt thiếu niên rùng mình, khóe môi kéo lên nụ cười lạnh:

“Nàng… đang ám chỉ gì?”

Lan Thù tròn xoe mắt, hàng mi dài hơi run, đôi mắt như nai con trong suốt rành rọt, vội vàng phân bua:

“Ta… ta tuyệt đối không có ý đó! Vở ấy vốn nổi tiếng sẵn,  ta chỉ nghĩ công chúa nương nương thích xem, nên thuận miệng nhắc đến thôi!”

Ánh mắt Tần Mạch càng lúc càng sâu. Lan Thù bị hắn nhìn chằm chằm, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, tay che nửa mặt như đại phù dung, làm ra vẻ vô tội nhất trên đời.

Tần Mạch nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng chỉ hừ nhẹ một tiếng, nhếch khóe môi như cười như không:

“Không phải đi dạo Ngự Hoa Viên sao? Đi thôi.”

Lan Thù thấy ánh mắt hắn lạnh đi, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên thiếu niên xoay người, bỏ nàng lại Ngự Hoa Viên một mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play