Lan Thù bước chân sen đến trước cửa phòng ngủ chính, vừa vặn chạm mặt Phó Liêm là thủ lĩnh thị vệ Đông Cung, cũng là tiểu hầu gia Văn Xương hầu phủ đang từ trong đi ra.
Phó Liêm mới vừa sai người đưa tất cả hạ nhân có mặt trong phòng lui xuống. Từ xa trông thấy nàng, hắn lập tức cung kính chắp tay hành lễ:
“Thế tử phi.”
Lan Thù cũng khẽ khom người đáp lễ, nhẹ giọng hỏi:
“Xin hỏi, trong phòng đã xảy ra chuyện gì sao?”
Phó Liêm khẽ ho một tiếng, có chút lúng túng, nhưng vẫn giữ lễ mà đưa tay mời nàng một mình vào trong, bản thân thì không đi theo, chỉ cẩn thận đứng ngoài, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
Lan Thù một mình bước vào trong buồng, chỉ thấy Tần Mạch ngồi bên bàn, sắc mặt lạnh lùng. Dưới hàng mi rủ, gương mặt tuấn tú kia như bị phủ lên một tầng sương mù, cả người giống như đang đè nén cơn giận.
Dáng đi của Lan Thù vẫn y như cũ, ung dung thanh nhã, bước chân nhẹ tựa mèo con, không hề phát ra tiếng động, trên người cũng không đeo ngọc bội hay trang sức gây ồn.
Song, Tần Mạch từ nhỏ luyện võ, tai mắt nhạy bén, liền sớm nhướng mi, liếc nàng một cái.
Khi ấy, Lan Thù đã thay xong trâm thoa, một đầu tóc đen xõa xuống, chỉ dùng dải lụa hồng buộc hờ ở đuôi tóc, buông thả sau lưng, rủ xuống eo như liễu.
Hình ảnh ấy bỗng khiến hắn nhớ lại cảnh trong mộng vừa rồi, ngực chợt nghẹn lại.
Lan Thù thì vẫn còn ngơ ngác, không rõ vì sao. Chỉ thấy thiếu niên kia khẽ cụp mắt, dường như hận không thể xua tan đi hình bóng nàng trong đầu. Hắn lảng tránh ánh mắt nàng, nghiêng mặt nhìn về phía tủ áo.
Trước tủ, đang có một thiếu nữ độ tuổi xấp xỉ Lan Thù đứng đó.
Thiếu nữ kia che mặt bằng khăn, cúi người từ trong hộp gỗ tử đàn lấy ra một bộ nội y nữ nhân, vuốt ve vải vóc, kiểm tra cẩn thận, rồi nhẹ nhàng đưa lên chóp mũi ngửi thử.
Dù thần sắc thiếu nữ ấy nghiêm túc, động tác cũng không hề lỗ mãng, nhưng sắc mặt Lan Thù vẫn ửng hồng như có nước lan tràn, không giấu được chút thẹn thùng.
Dường như thiếu nữ kia vừa thông suốt được điều gì, gương mặt giãn ra, khẽ thở phào một hơi, đang định quay đầu nói với Tần Mạch, nào ngờ lại chạm phải ánh mắt Lan Thù đang đứng ở cửa. Hai người ánh mắt giao hội giữa không trung.
Xương Ninh công chúa từ lâu đã nghe danh Thôi thị đệ nhất mỹ nhân, vẫn luôn thầm tò mò: người nữ tử được khen là “Cưới công chúa không bằng cưới năm họ nữ” rốt cuộc xinh đẹp đến mức nào?
Ban ngày tân nương nhập môn, che khăn đỏ kín mít, không thấy được dung nhan. Xương Ninh đành trông đợi vào cung yến ngày mai, mong có thể tận mắt nhìn thấy người đẹp trong lời đồn.
Không ngờ lúc này lại bất ngờ đối diện, khiến nàng không khỏi hít sâu một hơi trong lòng.
Trời ơi, đúng là tuyệt sắc nhân gian.
Chỉ là một thân thường phục màu nhạt, tóc buông rối chưa chải, mặt chưa dặm chút son phấn, vậy mà lại không hề làm giảm đi nửa phần dung nhan Lan Thù.
Đôi mắt nàng sáng như sao, vừa trong trẻo vừa dịu dàng, có thể soi chiếu vào tận xương người khác bất kể là nam hay nữ đều không khỏi rung động trước vẻ đẹp ấy.
Bị nàng nhìn chằm chằm, ánh mắt Lan Thù hơi dao động, có chút không được tự nhiên, khẽ liếc về phía tay Xương Ninh đang cầm nội y.
Ban nãy chỉ chuyên tâm ngắm mỹ nhân, Xương Ninh không để ý mình đang cầm cái gì, cúi đầu nhìn lại, hai má lập tức đỏ bừng.
Nàng cuống quýt bước lên hai bước, định đưa nội y trả lại cho Lan Thù, song bàn tay vừa giơ lên liền cảm thấy hành động này không ổn chút nào.
Cả da đầu run lên, Xương Ninh đành vội vàng xoay người, dè dặt cẩn thận đặt quần áo lại vào tủ.
Đúng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Tần Mạch vang lên, lôi Xương Ninh từ những suy nghĩ ngượng ngùng trở lại chính sự:
“Tra được gì không?”
Xương Ninh nghiêm túc lắc đầu:
“Không phát hiện vấn đề gì.”
Tần Mạch nghe vậy, hàng mày nhíu lại, ngữ khí trầm hơn:
“Không có vấn đề? Vậy hương không ngửi thấy sao?”
Hắn trưng ra bộ dáng như ghét bỏ nàng học nghệ không đến nơi đến chốn, khiến Xương Ninh liền quay sang lườm hắn một cái rõ to, rồi trầm ngâm giây lát, mặt thoáng ửng đỏ, bước về phía Lan Thù.
“Tẩu tẩu, mạo phạm một chút.”
Lan Thù không hiểu vì sao, chỉ thấy tiểu công chúa đưa tay dắt lấy tay nàng, cúi đầu, cách lớp khẩu khăn, chóp mũi khẽ chạm lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng hít một hơi, rồi lại giơ tay, chậm rãi vén suối tóc xõa dài phía sau nàng ra, khẽ nghiêng đầu, hướng về phía cần cổ mà ngửi.
Lông mi Lan Thù khẽ run, nhẹ như cánh bướm rung động.
May mắn người thực hiện hành động ái muội kia lại là một nữ tử, bằng không nàng chắc đã bị chọc đến mức toàn thân cứng đờ.
Tần Mạch ngồi yên một bên, trầm mặc nhìn động tác của Xương Ninh, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng mộng xuân ban nãy, chính mình áp nàng xuống, thì thầm bên tai nàng những điều thầm kín.
Dưới lớp tay áo rộng, bàn tay thiếu niên khẽ cuộn lại, ngực phập phồng từng nhịp, hô hấp lặng mà gấp.
Xương Ninh lúc này trong lòng đã có định luận, liền nghiêm túc hỏi:
“Tẩu tẩu, mùi hương trên người, là từ nhỏ đã có sao?”
Lan Thù sững người một thoáng, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Trong mắt Xương Ninh thoáng hiện vẻ hâm mộ sâu đậm, ngoái đầu nhìn Tần Mạch, nghiêm túc nói:
“Thật sự không có vấn đề. Không có ai dùng hương mưu hại ai gì hết, mùi hương kia là do tẩu tẩu trời sinh có, lưu lại trên y phục mà thôi.”
Tần Mạch vẫn chưa chịu gật đầu, vẻ mặt như thể đang ngờ vực nàng tra xét không ra, nên tìm cớ qua loa cho xong chuyện.
Dù sao cũng là môn hạ của Hoa Thánh Thủ, nàng Xương Ninh đường đường là đệ tử thân truyền, một chút mê hương cỏn con, chẳng lẽ còn không phân biệt nổi?
Thấy hắn vẫn nghi ngờ, Xương Ninh hừ lạnh:
“Không tin thì tối nay tự mình ngửi thử đi là rõ.”
Xương Ninh là muội ruột của Lý Càn, công chúa duy nhất của Đại Chu, từ nhỏ đã được cưng chiều sinh hư, lời nói xưa nay thẳng thắn không vòng vo, chẳng kiêng dè ai.
Tần Mạch bị nàng nói như tát thẳng mặt, nghẹn họng không trả lời được, theo bản năng liếc Lan Thù một cái.
Lan Thù khẽ rũ mắt, trên mặt thoáng chút e lệ, song dưới đáy mắt lại ánh lên vẻ trong trẻo, như đã hiểu rõ hắn vì sao triệu nàng đến đây.
Tần Mạch vẫn không tin tà, mở tủ y phục ra, trong lòng chắc mẩm nơi này có vấn đề về mùi hương.
Đặc biệt là ban nãy nàng từng quay vào một mình, tiếp xúc với tủ áo.
Nếu điều tra ra được nàng dám lén lút hạ hương mê dược, hắn nhất định lập tức đuổi nàng ra khỏi phủ.
Không ngờ… hoàn toàn không có gì.
Chẳng lẽ… thật sự chỉ là một cơn bóng đè?
Tần Mạch không tin quỷ thần, càng không tin mộng mị. Một giấc mộng xuân vô đầu vô đuôi, sao lại có thể dây dưa với những thứ như “kiếp trước, kiếp này”?
Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn mỹ nhân trước mắt.
Theo lẽ thường, nếu đổi lại là một nữ tử bình thường, rơi vào hoàn cảnh này hoặc sẽ hoảng hốt chột dạ, hoặc bị hiểu lầm mà uất ức bật khóc.
Nàng thì không.
Ngoài chút thẹn thùng trên mặt như bị người nhìn thấu điều gì đó riêng tư, cả người nàng im lìm như nước tĩnh, bình tĩnh khác thường.
Một người từng bước qua sinh tử, trên thế gian này còn có mấy việc đủ khiến Lan Thù bối rối, run sợ?
Nàng cúi đầu lặng đứng, trong lòng chỉ thấy một chút buồn bực.
Bởi nàng chợt nhớ lại…
Đời trước, Tần Mạch kia tuy là bị nàng bám riết không buông nhưng đến cuối cùng, vẫn bị ép trở thành người vào phòng cùng nàng.
Thế nhưng, hai người cuối cùng cũng bình yên vô sự, một giấc ngủ thẳng đến hừng đông, không xảy ra bất kỳ điều gì dị thường.
Tần Mạch trước giờ chưa từng để tâm đến mùi hương thoang thoảng trên người nàng.
Vậy mà đêm nay… lại xảy ra chuyện gì?
Lan Thù nghĩ mãi vẫn không hiểu, còn Tần Mạch thì đã sớm đuổi Xương Ninh lui ra.
Chớp mắt, thiếu niên đã chỉnh lại giày, chắp tay đứng trước mặt nàng.
Lan Thù khẽ ngẩng đầu.
Tần Mạch thần sắc có chút gượng gạo, nhưng không còn như trước bắt lấy nàng truy vấn không tha. Chỉ lặng lẽ liếc nàng một cái, khoanh tay đứng đó, mắt nhìn về phía tủ áo:
“Mấy bộ y phục này đều đã cũ, mai ta sẽ cho người mang tới mấy bộ mới, để nàng thay đổi.”
Nghe thì như lời trấn an sau hiểu lầm, nhưng Lan Thù đã nhận ra trong giọng hắn vẫn còn vương chút nghi ngờ. Nàng không phản bác, chỉ lặng im một lúc, chỉnh lại y phục, gật đầu đáp:
“Tạ thế tử gia.”
Số y phục nàng mang vào phủ là đã cẩn thận chọn lựa, tất cả đều kiểu dáng tươi sáng, rực rỡ, hợp với vẻ đẹp của nàng.
Nhưng dường như… lại không hợp mắt hắn.
Vậy thì thôi. Đã như thế, thay mới cũng được.
~~~~~~
Tần Mạch cuối cùng vẫn rời khỏi phòng chính, để lại không gian cho nàng.
Bề ngoài là vì áy náy với việc vu oan, nhưng thực chất… chỉ vì muốn tránh xa mùi hương trong phòng.
Lan Thù biết rõ, nếu nàng cố níu kéo thì cũng là thất lễ, liền đứng ở cửa tiễn hắn, hành lễ theo đúng khuôn phép.
Ngoảnh đầu lại, nàng chợt thấy Xương Ninh và Phó Liêm không biết từ lúc nào đã quay trở lại, lặng lẽ đứng ở hành lang sau lưng nàng.
Nhìn thấy Tần Mạch dứt khoát bỏ mặc tân nương đêm tân hôn, còn không tin nàng chẩn đoán, Xương Ninh tức giận đến mức hướng theo bóng lưng hắn mà phồng má làm mặt quỷ.
Rồi nàng quay lại nhìn Lan Thù đang đứng một mình trước cửa, đêm tân hôn lại phải chịu ấm ức như vậy, trong lòng không khỏi đau xót thay mỹ nhân.
Họ Tần kia thật đúng là cẩu độc vô tình!
Ban nãy nàng còn suýt nữa nổi nóng, định trực tiếp cho người đi Thái Y Viện thỉnh thái y tới.
May mà Phó Liêm thấy có gì đó không ổn, vội đánh thức nàng dậy, bằng không lần này nếu thực sự gây huyên náo, danh tiếng tân nương tử chỉ sợ cũng bị tổn hại, sau này biết lấy gì chống đỡ?
Xương Ninh trong lòng vẫn chưa nguôi cơn giận vì hắn không biết thương hoa tiếc ngọc, song cũng không dám đem chuyện thật kể hết cho Lan Thù, đành tiến lên, vừa bực bội vừa an ủi:
“Tẩu tẩu đừng để ý đến huynh ấy ,huynh ấy xưa nay vẫn là cái đồ cẩu tính nết!”
Lan Thù khẽ lắc đầu, tựa như cũng chẳng để bụng, chỉ khẽ cong môi cười nhạt với nàng.
Tiểu công chúa thấy vậy càng thương tâm thay, sợ nàng mới vào cửa đã bị uất ức mà không chịu nổi, liền không ngừng khuyên giải:
“Tẩu tẩu mới gả vào, chưa hiểu rõ biểu ca. Người này tính tình cứng rắn, nhưng nếu thật sự không có chút để tâm nào đến tẩu, thì đã sớm dứt khoát. Ngày đó Nội Vụ Phủ đưa đến bao nhiêu bức họa tuyển phi, huynh ấy chẳng để mắt tới ai, chỉ riêng tẩu được âm thầm đồng ý. Như vậy chẳng phải rõ ràng huynh ấy đã động tâm rồi sao!”
Phó Liêm cùng Tần Mạch quen biết từ thuở nhỏ, nhận thấy ánh mắt Xương Ninh đưa tới, liền phụ họa làm chứng:
“Thế tử phi có lẽ không nhớ rõ, năm trước trong yến hội đầu xuân ở Lê viên, chúng ta từng gặp qua. Khi đó Thế tử gia cùng thần lên sân khấu đánh mã cầu, ngài ngồi trên đài cao xem thi đấu. Lúc thắng trận, ngài ấy hiếm khi quay đầu lại nhìn về phía bàn tiệc của nữ quyến, ánh mắt đầu tiên, liền rơi xuống người ngài!”
Phó Liêm vừa nói, đôi mắt luôn mang ý cười khẽ nheo lại, lúm đồng tiền sâu nơi gò má lộ rõ:
“Thái tử gia lúc ấy còn cười ngài ấy, hỏi tại sao cứ nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta. Ngài ấy lại còn cãi: ‘Nàng trắng đến vậy, giữa đám đông lại giống như mang ánh sáng, ta không nhìn mới là lạ.’”
Chỉ là trong hỉ yến đêm nay, Phó Liêm lại đem chuyện cũ này ra trêu chọc tân lang, mà hắn lại bày ra dáng vẻ hoàn toàn không nhớ nổi.
Chuyện như vậy, thôi thì không cần nhắc lại trước mặt Thế tử phi làm gì.
Phó Liêm nghĩ thầm.
Xương Ninh nghe xong, cười khanh khách phụ họa:
“Thế thì chắc chắn huynh ấy đã để ý tới tẩu từ sớm, chỉ là không chịu nhận! Tẩu đừng hiểu lầm, biểu ca trong lòng thật sự có tẩu đó!”
Đời trước, Lan Thù cũng từng nghĩ như vậy.
Cho rằng thiếu niên mới nếm mùi tương tư, nên mới tỏ ra lãnh đạm, bị động đôi chút.
Cho rằng trong mắt hắn có nàng, chỉ là tính tình cao ngạo, không giỏi biểu đạt.
Trên giường chi hoan, hắn đích xác tham luyến thân thể nàng.
Thậm chí màn giường, chăn đơn đều đổi thành màu trắng pha xanh biếc mà hắn ưa thích, đem nàng phủ trong sắc ấy, nâng niu xoa dịu, như đang ôm một đóa mây mềm mại trong tay.
Nàng từng nghĩ, đó là hắn động tâm.
Nhưng, tham luyến thân thể một người và thực sự yêu một người rốt cuộc vẫn không giống nhau.
Dù thế nào đi nữa, lúc này Lan Thù vẫn tiếp nhận lời khuyên thiện ý của bọn họ.
Nàng giấu tay áo, mỉm cười cùng họ, như thể thật lòng tin tưởng lời bọn họ nói, mềm mỏng hiểu chuyện, không hề so đo với Tần Mạch dù chỉ một lời.
Xương Ninh thấy vậy, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, gương mặt ngây thơ rạng rỡ đầy mong mỏi huynh tẩu hòa thuận.
Hai bên lại hàn huyên vài câu, thấy trời đã khuya, liền từ biệt nhau đi nghỉ.
Lan Thù trở về viện chính.
Dù sao cũng là nơi từng ở kiếp trước, nàng không hề xa lạ. Ngoại trừ nằm trên giường hồi tưởng chút tâm trạng khi ngoài ý muốn được sống lại, nàng cũng ngủ khá an ổn.
Sáng sớm hôm sau, sau khi trang điểm chỉnh tề, Lan Thù tuân theo trách nhiệm tân nương, sớm đi đến thư phòng, đợi hầu hạ Tần Mạch rời giường.
Hai người sau đó cùng vào cung, bái kiến trưởng công chúa.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt thiếu niên đã lạnh lùng bắn tới, như băng chạm vào người.