Tháng Chạp, trận tuyết đầu mùa rơi xuống có phần dữ dội như cuồng phong loạn vũ.

Hai bóng người một cao, một thấp đứng trước cửa, áo cưới bằng lụa sặc sỡ tung bay trong gió. Gió lạnh lướt qua tay áo rộng và thêu hoa văn trên vạt áo, nhẹ nhàng mà phiêu dật.

Tần Mạch hơi rủ mắt, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt Lan Thù, lướt nhanh một lượt như dò xét.

Thiếu niên không nói gì, chỉ hơi nghiêng người nhường đường cho nàng vào cửa.

Cho đến khi Lan Thù quy củ bước vào phòng thay đồ, ngoan ngoãn cầm lấy áo choàng, xoay người rời đi không ngoảnh đầu lại, Ngân Thường vẫn chưa hết ngạc nhiên.

“Cô nương thật sự muốn ngủ ở đây sao?”

Trong thư phòng, Ngân Thường khó chịu nhìn quanh bốn bức tường lạnh lẽo.

Sau bức màn lụa, Lan Thù đã cởi lớp áo cưới đỏ thắm, đang giơ tay tháo vòng trang sức trên đầu.

Ngân Thường lo nàng bị lạnh, vội bước tới đóng kín cửa sổ bên án thư, sau đó trở lại giúp nàng tháo bỏ mũ phượng nặng nề dài gần hai thước.

Đỉnh đầu được buông lỏng, Lan Thù như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi:
“Không ngủ ở đây, nếu để người ta thấy ta trở về viện, ngày mai chẳng phải bị thiên hạ chê cười chết à.”

Tân hôn mà không ở chung phòng, cho dù chỉ là khác giường cùng một sân, lời đồn cũng sẽ chẳng hay ho gì.

“Đâu có ai thành thân mà lại để cô nương ngủ ở thư phòng?” Ngân Thường bất mãn, oán trách không thôi.

Lan Thù lại chỉ cười cười:
“Được ngủ ở thư phòng là tốt lắm rồi.”

So với đời trước, nàng thậm chí còn không có chỗ đặt mộ phần nữa là.

Đêm tân hôn kiếp trước, Lan Thù đứng trong tuyết trắng phủ đầy trời đợi đến canh ba, cuối cùng ngất xỉu trước cửa, mới khiến thiếu niên sắt đá ấy động lòng, mềm lòng hai phần mà cho nàng bước vào phòng.

Sau đó, nàng nắm lấy chút mềm lòng hiếm hoi ấy, từng bước từng bước tiến vào tâm hắn, không biết đã khuấy động bao nhiêu phong ba.

Cũng trách hắn nhẫn nhịn nàng quá lâu, khiến nàng không biết trời cao đất dày, cuối cùng lại chạm vào nghịch lân của hắn.

Bên giường, Ngân Thường chau mày nghĩ mãi không ra, lẩm bẩm:
“Cô nương rốt cuộc đã làm gì chọc giận cô gia? Sao lại bị đuổi ra thế? Chẳng lẽ là... ngài không hiểu rõ chuyện gậy đánh lửa*?”

(*ẩn dụ chuyện vợ chồng)

Trong mắt Ngân Thường, cô nương mới mười lăm, đang ở độ tuổi thẹn thùng xinh đẹp. Trước khi xuất giá cũng từng được ma ma dạy bảo, nhưng cuốn sách kia vừa nhìn đã mặt đỏ tai hồng, nàng chỉ dám liếc qua một cái, không dám nhìn kỹ.

Lan Thù nghe vậy, trong lòng không nhịn được bật cười.

Đã sống lại một lần, nàng còn gì không rõ? Thứ nàng từng trải qua, thậm chí so với trong sách còn khó nói hơn, hắn cũng đã cùng nàng làm hết rồi.

Lan Thù nhớ lại đêm tân hôn kiếp trước, nói thật:
“Ta đúng là không nhìn kỹ, nhưng ta còn chưa chạm tới tóc hắn đâu.”

Hôm ấy, nàng chỉ khẽ gọi hắn một tiếng “phu quân” khi hắn vừa vén khăn voan đỏ, sau đó lặng lẽ đứng dậy giúp hắn cởi áo.

Tay còn chưa chạm đến đai lưng, đã bị hắn như gặp ôn thần mà đuổi ra ngoài.

Tần Mạch không thích nàng gọi hắn là “phu quân”, về sau càng không thích.

“Vô lý thật.” Ngân Thường nhìn Lan Thù, ánh mắt đầy khó hiểu.

Từ nhỏ nàng đã chứng kiến cô nương nhà mình là một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, cầm kỳ thư họa cái gì cũng biết, lại hiền hòa hiểu chuyện, có thể nói là một đóa hoa ngôn ngữ biết đi, sao có thể bị ai ghét bỏ cho được?

Lan Thù hiểu rõ trong mắt Ngân Thường, dù nàng có giết người phóng hỏa thì chắc cũng bị xem là trừ hại cho dân. Cười khổ trong lòng, nàng chỉ còn biết cười nói trấn an:

“Có lẽ hắn sợ bản thân không kiềm chế được. Dù sao ta cũng đã sắp đến tuổi cài trâm, nhưng cho đến nay vẫn chưa từng có kỳ nguyệt sự.”

Bạc Đường nghe vậy im bặt. Cô nương nhà nàng quả thực lớn chậm, không thể trách người khác được.

Ngân Thường đành gật đầu, vừa trải giường vừa khuyên nhủ:
“Cô nương cũng đừng vội. Ngài tốt như vậy, ở chung lâu ngày, cô gia sẽ tự hiểu thôi. Huống chi ngài đẹp như vậy, ta không tin trên đời này lại có nam nhân nào không động lòng vì ngài được.”

~~~

Lan Thù ánh mắt ảm đạm thoáng qua, nhưng ngoài mặt lại làm bộ thoải mái, chu môi khẽ bĩu:
“Nói cứ như ta chỉ có mỗi cái bề ngoài mà thôi.”

“Không thể nào có chuyện đó!” Bạc Đường vội vàng kêu lên phản bác,
“Mỹ mạo vốn dĩ đã là ưu thế hàng đầu rồi, người khác muốn còn không có, cô nương phải tự tin mới đúng!”

Lan Thù bật cười, làm sao không hiểu nàng đang cố an ủi mình.

Chỉ là dựa vào dung mạo mà được sủng ái, cũng không thể bền lâu.

Kiếp trước, nàng hao tổn tâm cơ mới khiến Tần Mạch chịu để nàng đến gần. Nhưng cá nước thân mật đến đâu thì cũng chỉ là da thịt gần nhau. Nàng có được thân thể hắn, lại chưa từng có được lòng hắn.

Tội gì phải dấn thân lần nữa?

Ngân Thường giúp nàng trải giường trên chiếc sập La Hán, rồi đi lấy nước ấm để nàng rửa mặt.

Vốn định sai người mang thùng tắm đến, để cô nương được tắm nước ấm cho thoải mái. Nhưng nghĩ đến nếu để người ngoài biết cô nương tân hôn mà ngủ ở thư phòng, thể nào cũng bị chê cười. Cuối cùng đành ủy khuất cô nương một đêm, chỉ dùng nước rửa mặt đơn giản mà thôi.

Ngân Thường hít hít mũi, lòng thầm thương cô nương nhà mình, không nói ra, chỉ lặng lẽ bưng chậu nước đến.

Lan Thù cũng đã mệt, không để tâm những điều đó. Nàng chỉ muốn nghỉ ngơi sớm, điều chỉnh lại tinh thần.

Vừa tựa người lên sập La Hán, Ngân Thường liền bước đến vén chăn, chỉnh lại góc chăn cho nàng, chuẩn bị thổi đèn.

Đúng lúc ấy, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa ngắn ngủi nhưng gấp gáp.

Là giọng của Nguyên Cát, tiểu tư bên cạnh Tần Mạch từ ngoài phòng truyền vào, không cao không thấp:
“Nương tử đã nghỉ ngơi chưa?”

Ngân Thường liếc nhìn Lan Thù, rồi cao giọng hỏi ra cửa:
“Có chuyện gì sao?”

“Thế tử gia thỉnh nương tử trở về phòng chính.”

~~~~~

Tần Mạch chưa từng nghĩ sẽ thành thân.

Hôm đó, hắn khoanh tay đứng trước một dãy tranh vẽ các tiểu thư khuê các danh môn trong kinh, mắt cao hơn đỉnh, chỉ liếc qua lấy lệ. Người thấp thì chê lùn, dáng thon thì chê gầy, hơi đầy đặn lại bảo béo, kẻ nào kẻ nấy đều không lọt nổi vào mắt hắn.

Thái tử Lý Càn ngồi trên chiếc ghế thái sư bên đình cúc, nghe hắn bịa chuyện bâng quơ mà giễu cợt từng người, không nhịn được mà khoé môi giật giật, lông mày nhíu đến tận trời.

Thấy Tần Mạch tả cũng không được, hữu cũng chẳng xong, Lý Càn nháy mắt ra hiệu cho tổng quản Nội Vụ Phủ. Không lâu sau, chiêu cuối cũng được đưa ra, bức họa của Thôi thị đệ nhất mỹ nhân được nâng đến.

Tần Mạch vẫn không mấy để tâm, hờ hững nhướng mí mắt. Vốn định tiếp tục bịa chuyện qua loa, nhưng khi ánh mắt lướt qua thiếu nữ áo đỏ trong tranh, lòng ngực lại bỗng nhiên khẽ siết lại một cách khó hiểu.

Ánh mắt cắt nước như thu thuỷ của nàng trong tranh sáng ngời, khiến thiếu niên lần đầu tiên không bắt bẻ câu nệ, ngắn ngủi trầm mặc.

Nói là cố ý cũng không đúng chỉ là vô thức liên tưởng đến một giấc mộng hắn hay gặp gần đây. Mộng rất ngắn, chỉ như ánh chớp vụt qua.

Trong mơ, có một nữ tử vận hồng y, đứng chắn trước mặt hắn, hai tay dang ra che chắn. Thân thể mảnh mai bay xuống như chiếc lá mùa thu, gió lạnh quét qua khiến tà váy tung bay, diễm lệ mà thê lương.

Hắn đưa tay muốn giữ lại, nhưng mỗi lần tỉnh dậy, lòng ngực lại trống rỗng khó nói nên lời.

Cũng chính khoảnh khắc do dự ngắn ngủi đó, Lý Càn liền nhận định hắn đã động tâm.

Chỉ là nhìn thêm hai lần, cũng tính là có ý?

Hai người bọn họ ngày nào cũng mắt to trừng mắt nhỏ đến mấy canh giờ, sớm nên làm ra cái chuyện thiên hạ không ai đồng tình, tự tiện tư hôn rồi.

Lý Càn hạ quyết tâm phải cưới  thê tử cho hắn, tất nhiên sẽ không cho hắn biện giải, liền vào cung bàn bạc cùng Trưởng công chúa Chương Túc, nhanh chóng quyết định hôn sự.

Từ khi nhìn thấy ba chữ “Thôi Lan Thù” trên tờ thảo thiếp, lòng Tần Mạch liền luôn trĩu nặng suốt mấy tháng trời.

Hắn không hề quen biết người này, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đổ hết cảm giác trầm trọng ấy cho nỗi chán ghét kiểu hôn sự cưỡng ép, mai mối gượng gạo.

Huống hồ… hắn đâu phải không có người trong lòng.

Đêm đại hôn, đuôi mắt hắn nhuốm men say, ánh nhìn mơ hồ mờ mịt, vô tình liếc lên đầu giường.

Dưới khăn voan đỏ, một đôi tay nhỏ khẽ run rẩy nhẹ nhàng đặt lên đầu gối, trắng mịn không tì vết, giống hệt với bàn tay trong giấc mộng từng dang ra che chở cho hắn vân da tinh tế, mềm mại đến mức gần như chạm được.

Hắn không nhịn được mà đưa tay vén khăn voan.

Trong ánh sáng đỏ rực như lửa, Thôi Lan Thù dung nhan khuynh thế, e lệ ngẩng đầu, một đôi mắt long lanh sáng như nước, so với tranh vẽ còn sinh động kiều diễm gấp bội. Quả thật là mỹ nhân tuyệt sắc, không hổ danh khuynh thành.

Tần Mạch khẽ nhếch môi cười giễu.
Lý Càn vì muốn sửa lại hướng lòng hắn, mà bỏ công mưu toan chọn thê tử, thật đúng là hao hết tâm tư.

Nàng mềm mại đứng dậy, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng “phu quân”, rồi giơ tay, muốn tháo đai lưng giúp hắn.

Hắn lại siết lấy đôi tay yếu mềm không xương ấy, lúc nàng còn tưởng là tình ý đong đầy, hai má ửng đỏ, hắn liền đẩy nàng ra khỏi phòng.

Hắn không cần nữ nhân. Hắn chỉ mong nàng cách hắn càng xa càng tốt. Thậm chí, càng chán ghét hắn, lại càng tốt hơn.

Sự thật chứng minh, hành vi nhẫn tâm đẩy một thiếu nữ mảnh mai ra giữa trận tuyết lớn, quả nhiên khiến người ta phẫn nộ, cũng chính thức làm lạnh cả trái tim tân nương tử.

Ban đầu, Tần Mạch còn tưởng Thôi Lan Thù chủ động rời đi, cũng xem như là người thức thời.

Nhưng khi hắn nằm xuống sập, nhắm mắt ngủ thiếp đi, lại không còn mơ thấy nữ tử áo đỏ kia nữa mà rơi vào một giấc mộng khác, chưa từng xuất hiện bao giờ.

Cửa sổ bên án thư mở một nửa, phía trên đặt hai bồn sơn trà lạ sắc, đang hé nở những nụ hoa non tơ.

Một nữ tử đứng trước cây sơn trà, tay cầm kéo bạc, tỉ mỉ tỉa bớt những nhánh dư thừa.

Nàng thả tóc dài như suối, đen như lông quạ, chưa vấn cao lên mà chỉ dùng một dải lụa đỏ buộc ở đuôi tóc. Ánh trăng từ cửa sổ hắt nghiêng vào, chiếu sáng lưng nàng, lộ ra dáng người thướt tha yêu kiều.

Bàn tay nàng đang nhẹ chạm vào chồi hoa, trắng mịn như tuyết, tưởng như không xương, không nỡ nắm chặt.

Lúc ấy, từ sau bình phong, một nam tử bước ra dáng vẻ giống hắn, lại dường như trưởng thành hơn vài phần.

Thân hình cao lớn hơn, đường nét sâu sắc hơn, yết hầu nổi bật, ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng nhưng khi đối diện với bóng dáng ấy, trong mắt lại xuất hiện vài phần dịu dàng. Hắn bước tới, bước chân nhẹ như sợ làm kinh động nàng, từ phía sau chậm rãi ôm lấy eo nàng.

Nữ tử hơi giật mình, cả người khẽ run, ngoái đầu lại nhìn. Gương mặt nàng trong mộng mờ nhòe không rõ, chỉ thấy một đôi mắt như hươu con, trong suốt như lưu ly, mang theo oán trách mà trừng hắn, lộ ra vẻ trách móc bị dọa sợ.

Nam tử khẽ cười, cúi đầu ôm nàng sát vào lòng, một tay luồn ra sau cổ nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Những hình ảnh sau đó, thiếu niên ngoài đời chưa từng thấy qua nhưng trong giấc mộng, mọi động tác lại vô cùng thành thạo như từng làm nghìn lần.

Hắn ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, nhẹ nhàng như nước mà cúi xuống hôn.

Hôn đến khi nàng mềm nhũn trong lòng, hắn đưa nàng vào giường trong Bạt Bộ, vén một góc màn giường lên.

Nàng bị hắn ép giữa giường chiếu, tựa chim hoàng yến mắc trong lồng, hoàn toàn trong tay hắn, để mặc hắn yêu chiều thưởng thức.

Mồ hôi mỏng phủ lên trán hắn, bàn tay siết lấy chiếc cổ thiên nga, khiến nàng phải ngửa đầu đón lấy. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng liếm qua bên tai nàng.

Môi kề môi, hơi thở rối loạn. Tiếng gọi lặp đi lặp lại, thấp trầm khàn khàn, từ tận đáy lòng bật ra.

“Lan Thù... Thôi Lan Thù...”

Thiếu niên bỗng giật mình mở choàng mắt.

Cơn mộng như gió dữ sóng to vừa cuộn qua trong đầu, khiến tâm trí hắn hỗn loạn đến mức không phân rõ đâu là thật, đâu là mơ.

Hắn đột nhiên chống lưng ngồi bật dậy, trước mắt tối sầm, đầu đau như muốn nứt ra. Theo bản năng, hắn đưa tay ôm chặt lấy ngực.

Bốn bề yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tim hắn như nổi trống, đập dồn dập đến mức tựa như muốn phá tan lồng ngực mà lao ra ngoài.

Tần Mạch không thể không hít từng ngụm không khí để điều chỉnh lại hơi thở. Nhưng yết hầu lại khô khốc khó chịu, khiến mỗi lần hít thở đều như thổi qua đao bén, đau rát buốt tận xương.

Đầu giường, ngọn nến long phượng vẫn đang cháy sáng, ánh lửa nhảy múa sau lớp màn mỏng, hắt lên vải lụa bóng nhè nhẹ.

Thật vất vả mới khiến hô hấp dần bình ổn trở lại, Tần Mạch đưa mắt nhìn quanh, phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng chính không có cây sơn trà nào, cũng không có chiếc giường Bạt Bộ như trong mộng.

Thiếu niên ngồi đó, ngẩn ngơ thật lâu. Hắn không hiểu nổi vì sao mình lại có thể mơ thấy một giấc mộng tràn đầy mị ảnh như vậy, nó chân thật, sinh động, thậm chí đến từng chi tiết cũng tinh tế đến rợn người.

Hắn trước giờ đối với nữ tử vốn không có cảm giác.

Thế mà, trong cơn mê loạn ấy, hắn lại gần như lún sâu không lối thoát.

Tần Mạch mờ mịt nâng tay lên, khẽ vuốt qua khóe môi. Trong môi răng dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại mát lạnh của tuyết vương trên cổ nàng, còn lẫn trong đó, là một mùi hương nhẹ nhàng như nước.

Mùi hương khiến lòng người ngứa ngáy, khiến tâm ý tán loạn.

Hắn tưởng đó chỉ là ảo giác dư âm sau một cơn bóng đè, nhưng khi hơi thở dần ổn định, mùi hương kia vẫn chưa tan, cứ lặng lẽ vương lại ở chóp mũi hắn, thanh thanh nhàn nhạt, vấn vít mãi không tan đi.

Tần Mạch chóp mũi khẽ động, trong mắt thoáng hiện tia nghi hoặc. Hắn bước xuống giường, theo mùi hương đó, từng bước, chậm rãi đi đến trước tủ quần áo.

Từ hôm nay, tủ áo của hắn. đã không còn là nơi chỉ chứa riêng vật dụng của bản thân.

Tần Mạch mở cửa tủ ra.

Trong khoảnh khắc ấy, mùi hương quấn lấy hắn trong mộng kia bỗng trở nên rõ ràng đến ngạt thở. Hương khí quen thuộc ập thẳng vào mặt, mang theo cảm giác mơ hồ vừa rồi lập tức trở thành hiện thực.

Hắn sững người, như thể trong phút chốc đã hiểu ra điều gì.

Sắc mặt chợt trầm xuống, hắn xoay người, giọng lạnh lùng vang lên trong đêm:

“Người đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play