Lục Tư Ngôn bị người mạnh mẽ kéo vào lòng. Chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nếu không nhờ Tiêu Yến Tu phản ứng nhanh nhạy, kịp thời ra tay, e rằng lúc này đã không còn là chuyện “tà tâm bất tử” đơn giản như vậy nữa rồi.

Từ khả năng phải nhập khoa chấn thương chỉnh hình, cuối cùng chỉ biến thành vết trầy da nhẹ, đến khi bị người ta bế ngang lên, đưa ra ngoài phòng khách, Lục Tư Ngôn mới sực tỉnh.

“Tiêu Yến Tu, tôi không có ý đồ gì xấu cả.”

Đường viền cằm sắc bén của người đàn ông hiện ngay trước mắt, làn da ở cổ và xương quai xanh đều trắng nõn, sạch sẽ, đường nét mạnh mẽ mà thanh thoát.

Đến cả cơn đau cũng tạm thời bị dập tắt, cậu hấp tấp nắm lấy tay áo đối phương, không kịp buông ra, thậm chí còn siết chặt hơn.

Tiêu Yến Tu cúi mắt nhìn lướt qua, thấy người kia miệng thì nói không cần, thân thể lại chẳng tránh né chút nào.

“Cậu…”

Rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.

Nhận ra ánh mắt của Tiêu Yến Tu dừng lại một chỗ, Omega mới phát hiện có chỗ không ổn, luống cuống rút tay lại, siết chặt nắm tay nhỏ.

Chiếc áo ngủ co giãn đàn hồi ngay lập tức che đi nốt ruồi đỏ quyến rũ phía ngực Alpha, nhưng phần cổ áo lại nhăn nhúm cả lên.

Khó trách người ta hiểu lầm.

Lục Tư Ngôn vội vàng đưa tay vuốt phẳng cổ áo, sợ người kia không tin, cậu nghiêm túc lặp lại một lần nữa.

“Tiêu Yến Tu, thật ra tôi căn bản không thích anh.”

Người đàn ông bật cười, không nhịn được: “Nói tận hai lần?”

Tiêu Yến Tu lo kiểm tra xem cậu có bị thương ở đâu, bỗng khựng lại, nhưng vẫn cẩn thận đặt Lục Tư Ngôn xuống sofa.

Omega rơi vào lớp đệm mềm mại, buông vòng tay đang quấn lấy cổ đối phương ra, rồi thấy Tiêu Yến Tu xoay người cầm hòm thuốc, quỳ một gối trước mặt mình.

Cậu hốt hoảng gọi khẽ: “Tiêu Yến Tu…”

Còn chưa kịp đưa tay đỡ người kia, má đã bị nâng lên.

“Mặt không bị thương.”

“Tay, eo, chân…”

Bàn tay ấm áp của người đàn ông kiểm tra từng vị trí vừa gọi tên.

Ngay khoảnh khắc da thịt tiếp xúc nhau, Lục Tư Ngôn suýt nữa thì bật khỏi sofa bay lên trời.

Ngón tay của Tiêu Yến Tu siết lại, không cho cậu trốn, kéo cậu trở về, miệng còn nhắc: “Ngoan ngoãn một chút.”

Hơi thở mát lạnh của bạc hà lẫn trong hương hoa hồng khiến đầu óc cậu choáng váng.

Hai người gặp nhau chưa đến ba lần, dù có từng bị đánh dấu tạm thời, nhưng mối quan hệ này cũng đã quá mức thân mật rồi.

Ngón tay thon dài cẩn thận kiểm tra từng khớp xương, lật xem vết trầy, giữ lấy mắt cá chân, bôi thuốc mỡ mát lạnh vào vùng bầm tím, đến cả sống lưng cũng nổi hết da gà.

Lục Tư Ngôn như rơi vào vòng xoáy nóng lạnh đan xen, bị hương bạc hà bao phủ đến run rẩy cả người, vừa rùng mình vì lạnh, vừa đỏ bừng cả má, mắt thì không dám nhìn thẳng, hô hấp cũng nghẹn vài nhịp.

Đợi Tiêu Yến Tu xử lý xong vết thương, Lục Tư Ngôn liền thu chân về, hận không thể chui thẳng vào trong sofa trốn luôn.

Người kia còn đưa cho cậu một đôi dép lê, nhưng vừa nhìn bằng mắt thường cũng thấy size quá lớn, chắc là dép của Tiêu Yến Tu.

Lục Tư Ngôn xỏ một chân vào thì còn đủ chỗ để nhét thêm một cái nữa, đúng là rộng đến không tưởng.

Tiêu Yến Tu sợ cậu té ngã, do dự một chút rồi cầm điện thoại lên: “Tôi bảo quản gia mang đến cho cậu một đôi dép mới.”

Lục Tư Ngôn đến bất ngờ đã thấy ngại, không muốn phiền thêm, vội nhào tới đè tay người kia lại: “Không cần đâu.”

Nhìn cách bày trí của căn nhà này, cậu có thể nhìn ra được Alpha sống một mình, không có dấu vết sinh hoạt của người thứ hai.

Từ trên xuống dưới đều sạch sẽ, đến cả bộ đồ ngủ cậu đang mặc tối qua chắc chắn cũng là đồ mới, tối hôm qua còn khiến người ta phải đặc biệt chuẩn bị.

Omega không hiểu, vì sao cứ mỗi lần gặp Tiêu Yến Tu, tất cả mọi chuyện đều rối tung cả lên.

Cậu cũng không muốn rời đi nhanh như vậy, mùi hương Sơn Trà Tuyết Tùng này mãi mãi cũng không ngửi đủ. Nhưng cuối cùng cậu vẫn hoảng loạn, không suy nghĩ kỹ đã buột miệng:

“Tôi cũng sắp đi rồi.”

Anh… anh không cần phiền thế đâu.

Tiêu Yến Tu đang mặc đồ ở nhà, rõ ràng không có ý ra ngoài, nghe vậy cũng hơi bất ngờ.

Lục Tư Ngôn vừa dứt câu liền hối hận, nhưng người đàn ông lại không cho cậu cơ hội sửa chữa: “Tôi gọi tài xế đưa cậu về.”

Thật ra cũng không cần gấp đến thế… Vẻ mặt cậu như trái khổ qua nhỏ, mím môi, rõ ràng có vẻ mất mát.

Nói xong, thấy Tiêu Yến Tu đứng yên không động đậy hồi lâu, cậu mới phát hiện mình vẫn đang giữ tay người ta, vội buông ra.

“Xin… xin lỗi.”

Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy? Tại sao cứ nhìn thấy người đàn ông này là lại ngơ ngẩn?

Tiêu Yến Tu nhìn cậu, lại bật cười, vỗ nhẹ lên cổ tay áo bị cậu vò nát: “Uống ly cà phê rồi hẵng đi?”

Lục Tư Ngôn lúng túng xua tay: “Không cần đâu, không cần đâu.”

Tiêu Yến Tu nhướng mày: “Trong tủ lạnh còn bánh ngọt.”

Lục Tư Ngôn càng vội vã xua tay: “Không cần đâu, thật sự không cần.”

Người đàn ông thấy cậu khách sáo đến mức không thật lòng, ánh mắt chợt trầm xuống: “Vậy lời cảm ơn cũng không cần nói à?”

Lục Tư Ngôn ậm ừ: “Không cần… không cần…”

Ai ngờ nói được nửa câu thì chợt bừng tỉnh, gấp đến độ mặt đỏ tai hồng, vội vàng chữa lại: “Cần cần cần!”

Tiêu Yến Tu vẫn cứ chuẩn bị cà phê và bánh ngọt cho cậu. Sắp xếp xong xuôi, anh lại quay về phòng tắm tiếp tục tắm cho chó.

Nhưng chẳng bao lâu sau, ở cửa lại xuất hiện một cái đầu nhỏ ló ra, chân đi dép không vừa, lạch bạch lạch bạch, dáng vẻ do dự không yên, vừa hay bị anh bắt gặp.

“Có chuyện gì sao?”

“Tôi… tôi tới giúp anh tắm cho chúng. Tôi từng làm thêm ở cửa hàng thú cưng, rất giỏi mấy chuyện này.”

Tiêu Yến Tu tay đầy bọt xà phòng đang vật lộn với hai con chó to không chịu nghe lời, thì Omega đã chân trần chạy ào vào phòng tắm.

Lục Tư Ngôn ra tay rất lanh lẹ, nhìn một cái là biết đã làm việc này không ít. Cậu xắn tay áo hai cái, sau khi làm quen sơ với hai chú chó, liền dứt khoát kẹp lấy đầu chúng, hổn hển bắt đầu kỳ cọ.

Cổ áo ngủ bị cà phê và kem chocolate dính bẩn, bánh ngọt với cà phê đều đã bị cậu ăn sạch.

Tiêu Yến Tu lui về sau hai bước: “Lục gia…”

Khó đến vậy sao?

Cứ nghĩ cậu là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, kim chi ngọc diệp, không phân rõ mùi Alpha Omega cũng thôi đi, giờ còn phải làm thêm bằng nghề tắm chó?

Hắn thực sự bất ngờ khi nhìn thấy cuộc sống đời thường của cậu.

Hoàn cảnh gia đình của Lục Tư Ngôn có hơi phức tạp, bản thân cậu không muốn nói nhiều, càng không muốn bị người khác vạch trần trước. Tiêu Yến Tu thấy cậu lúng túng, đoán chắc có nỗi niềm khó nói, liền không truy hỏi nữa, đổi chủ đề: “Chai nước hoa O đó, không phải do chính cậu mua đúng không?”

Một sản phẩm cao cấp với công hiệu đặc biệt thế này, khi mua hàng, nhân viên nhất định sẽ giải thích rõ ràng, không thể nào mua nhầm được. Bọn họ cũng sẽ tránh làm tổn hại đến hình ảnh thương hiệu. Huống hồ hôm đó bị vạch trần trước mặt bao nhiêu người, nhìn phản ứng của cậu là biết, Lục Tư Ngôn hoàn toàn không rõ công dụng và phân loại của mấy loại sản phẩm xa xỉ này.

Vậy nên món đồ kia chắc chắn không phải do cậu chọn.

Lại nhớ lúc hai người mới gặp, cậu còn khẩn cầu mình “giơ cao đánh khẽ”, đừng làm khó nhà họ Lục…

Rút ra từ vài điểm then chốt ấy, hắn đại khái đoán được có người cố tình lợi dụng hiểu lầm ở bệnh viện hôm trước, dựng chuyện nhà hai bên có hiềm khích.

Vậy nên cậu mới vội vàng lần theo hành tung của mình, đem món đồ nhìn có vẻ đắt tiền kia đến làm quà xin lỗi, rồi tạo ra một trận hiểu lầm khác.

Rốt cuộc, một Omega có thể đi làm thêm ở cửa hàng thú cưng để kiếm tiền, thì có thể có dã tâm gì chứ?

Nhưng mà…

Người cố tình đưa lọ nước hoa này cho cậu, rõ ràng biết chất xúc tác sẽ gây ra ảnh hưởng gì với Omega, vậy mà vẫn giấu nhẹm sự thật rồi đem tặng đi.

Tâm địa độc ác, ý đồ đáng chết.

Lục Tư Ngôn đột nhiên nhớ đến Lục Thời Nguyên, đầu ngón tay khựng lại một chút, rồi lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục kỳ cọ.

“Là… là tôi lấy nhầm…”

Tiêu Yến Tu khoanh tay nhìn cậu: “Chuyện làm ăn nhà họ Lục các cậu, tôi cũng có nghe qua. Gần đây đúng là gặp chút rắc rối, nhưng không liên quan đến tôi.”

“Dự án khai thác đất ở trung tâm Hoa Vận vẫn đang trong giai đoạn đấu thầu.”

“Muốn chia phần thì không thiếu người, ai cũng phải dựa vào bản lĩnh. Nhưng trước tiên, điều kiện cần thiết là phải có đủ vốn lưu động để đầu tư.”

Lục Tư Ngôn nghe mà mơ mơ hồ hồ, buột miệng hỏi: “Vậy… vậy anh có thể…”

Có thể giúp tụi tôi không?

Lời còn chưa dứt, cậu đã nhận ra mình quá lố, chẳng thân thiết gì lại muốn người ta mở cửa sau. Cậu kịp thời ngậm miệng lại, nhưng Tiêu Yến Tu vẫn nghe được nửa câu.

Khóe môi Omega mím nhẹ, làn da mềm mịn dưới hơi nước nóng càng thêm trắng nõn, phơn phớt hồng hào.

Lục Tư Ngôn vén ống quần lên đến đầu gối, để lộ đoạn bắp chân thon dài. Dọc theo thành bồn tắm là chú husky đang tắm, nó khẽ rung bộ lông, hương cam ngọt phả lên đầy người cậu.

Omega hỏi: “Chúng tên gì vậy?”

Alpha đáp: “Con thông minh tên Cà Phê, con ngốc tên Coca.”

Sau khi “dịch vụ tắm chó toàn tập” hoàn thành, tài xế cũng vừa đến cửa. Lục Tư Ngôn thay lại quần áo hôm qua rồi vội vàng xuống lầu. Tiêu Yến Tu lại hơi thất thần khi nhìn theo bóng lưng cậu.

Đầu óc hắn toàn là hình ảnh Omega cười rạng rỡ, ngập trong bọt xà phòng trong phòng tắm khi nãy.

“Đúng rồi, Tiêu Yến Tu, tôi có thể xin… WeChat của anh không?”

Cậu quấn khăn choàng lông cừu dày cộm kín hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe đang chớp chớp nhìn về phía huyền quan.

Tưởng rằng lần sau gặp lại là chuyện xa vời, không ngờ đối phương lại chủ động đưa tay ra. Đợi cậu định thần lại, cả hai đã kết bạn xong từ bao giờ.

Lục Tư Ngôn đứng ngoài cửa vẫy tay: “Tiêu Yến Tu, đợi tôi chuẩn bị quà xin lỗi xong, sẽ đến gặp anh.”

“Hẹn gặp lại.”

Chiếc xe thương vụ cao cấp lướt bon bon trên đường vành đai thành phố mất hai tiếng rưỡi.

Lục Tư Ngôn vừa về đến nhà, liền đụng phải Lục Thời Nguyên đang tổ chức tiệc trong hoa viên. Từ trước đến nay Omega không hợp với đám thiếu gia tiểu thư kia, mà họ cũng chẳng ưa gì cậu.

“Thời Nguyên, đây là đứa Omega cha mẹ nuôi về đấy à?”

“Nhìn tướng tá thì thường, ánh mắt lại thiển cận, đúng là to gan, cậu ta mà cũng dám mơ trèo cao nhà họ Tiêu?”

Lục Thời Nguyên đứng tựa ở cửa, mặt mày lạnh nhạt, tay cầm ly rượu vang đế cao, đầu ngón tay nhẹ nhàng lắc ly, ánh mắt khinh thường dừng trên người cậu.

Lục Tư Ngôn vốn định nhân cơ hội hỏi rõ lọ nước hoa kia là chuyện gì, nhưng lại không muốn trước mặt bao nhiêu người vạch chuyện xấu trong nhà cho thiên hạ chê cười.

Đám người tự xưng là nhân vật thượng lưu kia, giỏi nhất là giậu đổ bìm leo, nào có chân tình gì. Hôm nay có thể cùng ngồi nâng ly, ngày mai đã cắm dao sau lưng nhau không một tiếng động.

Omega mặt lạnh, đẩy người phía trước ra, hất ly rượu vang đỏ đầy lên người Lục Thời Nguyên, kéo theo tiếng hô kinh ngạc và chỉ trích đầy khó nghe phía sau.

“Trời ơi, Thời Nguyên, quần áo cậu…”

“Đây là bộ xuân hè mới nhất của Glow, mắc lắm đó!”

“Ở đâu chui ra đứa nhà quê vậy? Chút tố chất cũng không có, không được dạy dỗ đàng hoàng gì cả.”

“Cậu không sao chứ, Thời Nguyên?”

Lục Tư Ngôn chạy thẳng về phòng, khóa cửa lại, không cho bất kỳ ai vào.

Năm nay cậu mới vào đại học, lịch học dày đặc, rảnh rỗi một chút cũng phải đi làm thêm kiếm tiền, để dành chuẩn bị quà xin lỗi Tiêu Yến Tu.

Đợi hoàn thành hết bài vở và giáo án cho công việc gia sư, Lục Tư Ngôn lăn trở lại giường.

Cậu nhớ đến Alpha kia, liền vùi mặt vào bàn tay mình, nơi đầu ngón tay vẫn còn vương hương Sơn Trà Tuyết Tùng.

Ngọt ngào, ấm áp, tim cũng đập thình thịch.

Cậu mò điện thoại, tìm xem vòng bạn bè của người kia. Hoạt động rất ít, chỉ có vài tấm ảnh trượt tuyết và đua xe.

Tiêu Yến Tu chỉ cần đứng đó thôi, cũng đã soái đến mức trời đất không dung.

Tiêu tốn ba tiếng đồng hồ xem hết mấy mẩu nhật ký đơn giản kia, Lục Tư Ngôn vẫn cảm thấy chưa đủ, lại mò đến các trang mạng xã hội khác tìm kiếm tên người đàn ông ấy.

Nhưng đã là cao phú soái ở tầng chóp giải trí, cậu lập tức cười không nổi.

Bởi vì cậu phát hiện, Alpha mình thầm thương kia, thế mà lại bị ship couple với một Omega nổi tiếng đình đám khác trong giới.

Hai người còn có siêu thoại fan couple lên đến hai triệu người theo dõi.

Trong đó không thiếu video cắt ghép, phân tích hint, bóc chi tiết couple yêu đương…

Trong một video, Lục Tư Ngôn thậm chí còn thấy chiếc vòng tay của Glow từng xuất hiện trên tay Tiêu Yến Tu.

Nửa tiếng sau.

Tiêu Yến Tu đang làm việc ở nhà thì nhận được tin nhắn từ trợ lý. Theo phân phó của hắn, bên dự án Hoa Vận đã chủ động hỗ trợ nhà họ Lục.

Người đàn ông nằm ngửa trên ghế thư phòng, cầm điện thoại, âm thầm oán giận tên Omega kia về đến nhà rồi mà còn không thèm nhắn cho mình một cái tin bình an.

Hắn mở WeChat lên tìm quanh, chẳng thấy có gì để nói, đúng lúc đó, Cà Phê ngửi thấy mùi cà phê thơm, lắc lắc cái đuôi chạy tới dụi vào đầu gối hắn.

Alpha chợt nảy ra ý tưởng, bèn chụp một bức ảnh con chó gửi đi. Nhưng khung thoại vừa mở ra, lập tức hiện lên một dấu chấm than đỏ rực.

【Bạn và người này chưa phải bạn bè, vui lòng gửi lời mời kết bạn trước.】

Tiêu Yến Tu: ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play