Omega đang trong kỳ phát tình, ý thức tự chủ yếu ớt, thuộc tình huống đặc thù.

Dù là tỏ ra tự nguyện ngay lập tức, nhưng sau khi hết chịu ảnh hưởng của tin tức tố rồi hối hận cũng chẳng hiếm thấy.

Nếu lúc ấy vì mềm lòng, cuối cùng lại để bản thân dính phải một đống phiền toái không thể gỡ bỏ, thì với thân phận thế gia công tử như Tiêu Yến Tu, đương nhiên phải luôn luôn giữ vững cảnh giác.

Cho nên người đàn ông tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt, bắt cậu phải chủ động. Câu nói kia so với tuyên bố miễn trừ trách nhiệm còn rõ ràng hơn, hai bên đều có nhu cầu, nói về tình hay lý đều chẳng có gì sai. Xong việc mạnh ai nấy đi, không cần dây dưa mập mờ.

Nhưng mà...

O hương có thuốc hỗ trợ tình dục, hiệu quả hiển nhiên rất tốt.

Lục Tư Ngôn đầu óc choáng váng, hô hấp khó khăn, môi hé mở, hơi thở gấp gáp.

Cùng với việc nhiệt độ trong xe không ngừng tăng cao, hai má cậu hồng ửng, sắc hồng lan rộng đến tận đáy mắt, chóp mũi lấm tấm mồ hôi li ti, vậy mà vẫn cố chấp kiên trì.

“Là... là anh hiểu lầm rồi.”

Ánh mắt mơ màng, phủ hơi nước mỏng, Omega rõ ràng nghe được câu nói kia của người đàn ông, cứ như sét đánh giữa trời quang. Cậu lập tức hoảng hốt, ánh mắt run rẩy, lại không biết nên giải thích thế nào cho rõ.

Cậu không phải tới để giảm bớt kỳ phát tình, lại càng không có ý trèo cao để mưu cầu danh lợi, càng không định dùng thủ đoạn không đứng đắn để bò lên giường Alpha.

Miếng dán ngăn đã hoàn toàn mất tác dụng, trước khi tin tức tố Phật Thủ Cam bùng nổ hoàn toàn, Lục Tư Ngôn cố sức dùng khăn quàng cổ quấn chặt tuyến thể.

“Tôi… tôi về nhà trước.”

“Chuyện nước hoa, hôm khác sẽ đến xin lỗi anh.”

“Tuy rằng mấy lần đều được anh ra tay giúp đỡ, thực sự rất cảm kích, nhưng cũng mong anh…”

“Xin anh…” Cậu cắn răng: “Xin anh đừng quá tự cho là đúng.”

Người đàn ông khẽ nhướng đuôi mày: Tự cho là đúng?

Tiểu Omega siết chặt hai tay, cố lấy dũng khí, lớn tiếng vì bản thân mà thanh minh: “Thật ra tôi căn bản không hề thích người như anh.”

Càng không nói đến chuyện tự nhào vào lòng, lấy thân báo đáp, giở hết thủ đoạn để bò lên giường, tất cả chỉ là do anh tự luyến mà tưởng tượng thôi.

Lục Tư Ngôn nói ra lời bênh vực kẻ yếu cho bản thân, xong rồi thì trong lòng cũng nhẹ đi không ít, vội quay đầu, nắm lấy tay nắm cửa xe, “lạch cạch lạch cạch” thao tác một hồi, lại lúng túng phát hiện…

Xong rồi, cửa xe… hình như đã bị khóa.

Kỳ phát tình khiến nhiệt độ cơ thể tăng cao, vốn đã cảm thấy nóng nực, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, Lục Tư Ngôn rõ ràng cảm nhận được sau lưng mình có một luồng hơi lạnh chạy thẳng lên đỉnh đầu.

Dù không quay lại, cậu cũng biết rõ, ánh mắt của người đàn ông phía sau như thể có thể đâm xuyên cả lưng mình.

Lòng bàn tay Lục Tư Ngôn túa mồ hôi, như ngồi trên đống than.

Bầu không khí trong xe đặc quánh lại, hô hấp ngày càng trở nên khó khăn. Tiêu Yến Tu cũng chẳng có ý định dễ dàng buông tha cho cậu như vậy.

Tiểu quỷ này, vừa âm dương quái khí mà châm chọc một trận, giờ quay đầu đã muốn chạy? Nào có dễ như thế?

Hai người ở chúng một chỗ, lúng túng tới cực điểm. Sớm biết thế thì chẳng thà cứ xuống xe rồi nhỏ giọng tranh cãi còn hơn.

Omega thu tay lại, nghĩ tới nghĩ lui, nhưng đang ở thời kỳ đặc biệt, thế này mà cứ đi xuống xe ầm ĩ với người đàn ông, trước sau gì cũng không phải cách hay.

Vì vậy bèn sợ sệt quay đầu lại, vừa nhìn liền đối mặt với ánh mắt của Alpha kia, đối phương một bộ dạng xem trò vui, ánh mắt cưỡng chế bắt lấy ánh nhìn đang trốn tránh của cậu.

Hắn cứ nhìn chăm chăm như vậy, đến tận khi mặt mày Lục Tư Ngôn đỏ bừng, môi khô lưỡi rát, đứng ngồi không yên… lúc này hắn mới chịu nương tay.

Ngón tay khớp xương rõ ràng đặt trên bảng điều khiển, phối hợp với một tiếng cười nhẹ lành lạnh, hắn dùng đầu ngón tay khẩy một cái, chỉ nghe “cạch” một tiếng.

Lục Tư Ngôn giống như lăn ra khỏi xe.

Tuyết trắng bay đầy trời hòa trong gió lạnh, trong nháy mắt thổi tan hương thơm nồng đậm của Sơn Trà và Tuyết Tùng vây quanh trong xe.

Mất đi tin tức tố của Alpha, lòng Omega bỗng chốc trở nên trống rỗng, có chút khổ sở. Tiểu Omega gần như sắp bước chân rời khỏi, bỗng dưng dừng lại, lại rụt trở về. Cậu không dám ngẩng đầu, chỉ ấp a ấp úng nói:

“Ta… ta muốn ngửi thêm một chút nữa.”

Tin tức tố trong kỳ phát tình không ổn định, hương Sơn Trà Tuyết Tùng có tác dụng trấn an rất lớn.

Nếu lúc này tùy tiện rời đi, mất đi sự che chở của Alpha, khó tránh khỏi không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, vạn nhất tin tức tố mất kiểm soát, xảy ra chuyện như hôm đó…

Lục Tư Ngôn cố gắng thuyết phục bản thân, chun mũi hít khẽ mùi hương trên người người đàn ông, muốn giữ lại thêm một chút, sợ rằng lần sau sẽ không còn được ngửi thấy nữa.

Ai ngờ đối phương lại giở trò, thấy cậu do dự không rời, lưu luyến theo bản năng như vậy, hắn liền cố ý giấu đi mùi tin tức tố.

Khi hơi thở dần nhạt xuống, đầu mũi nhỏ của Omega cẩn thận ngửi lấy, bất tri bất giác bị kéo đến gần, mãi đến khi đụng phải cằm Alpha đang cúi xuống.

Hai người áp sát vào nhau.

Lục Tư Ngôn hoảng hốt, trợn to mắt, trông thấy gương mặt phóng đại trước mắt, đẹp trai đến từng góc cạnh, không chút tì vết, khiến đầu óc cậu “ong” một tiếng chập mạch, theo phản xạ định mở cửa xe, lại bị lực phản tác kéo mạnh trở về, cửa xe lập tức đóng sập lại.

Vòng eo nhỏ bị bàn tay rộng lớn của người đàn ông siết chặt, Omega gần như bị nhấc lên, đổ nhào vào lòng Tiêu Yến Tu.

“Không lại gần một chút, làm sao ngửi rõ được?”

Giọng nói trầm thấp từ tính của Alpha vang lên bên tai cậu, vừa ấm nóng vừa ngứa ngáy.

Cậu khẽ ngước mắt lên, lần thứ hai đối diện với đôi mắt ấy. Trong khoảnh khắc ấy, một dòng nhiệt từ bụng dưới dâng trào, khiến đồng tử Lục Tư Ngôn thoáng chốc tan rã, rồi lại cố gắng tụ lại.

Hai má đỏ hơn trước mấy phần. Từ tuyến thể sau cổ tỏa ra mùi Phật Thủ Cam, ngọt dịu mà đậm đặc, ngọt đến mức ngấy.

Chẳng lẽ là… đến kỳ rồi?

Ngón tay Alpha vươn tới, nhẹ chạm vào đầu mũi ươn ướt của Omega.

Ngay sau đó, hắn không còn giấu giếm nữa, giải phóng hoàn toàn tin tức tố trong không gian nhỏ hẹp bên trong xe. Hương Sơn Trà Tuyết Tùng nhanh chóng bao phủ lấy Lục Tư Ngôn đang dần mất đi ý thức.

Ban đầu còn kháng cự sự thân mật của Alpha, dần dần hai tay Omega không tự chủ mà quấn lấy cổ Alpha, đầu nhỏ lông xù không ngừng cọ s*t vào cổ hắn, như muốn hòa làm một thể. Mũi cọ vào tuyến thể sau cổ hắn, vừa tham lam vừa gấp gáp, liều mạng hấp thụ hơi thở khiến cậu say mê.

Nhưng vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ.

Ngọn lửa bỏng rát và cảm giác trống rỗng nóng bỏng trong cơ thể ngày một nghiêm trọng. Một lần nữa ngẩng đầu lên, hai mắt như phủ một tầng sương trắng, hoàn toàn không phân biệt rõ người trước mắt là ai. Thế nhưng bản năng nhận thức tin tức tố phù hợp vẫn kéo cậu đứt quãng thốt ra lời cầu khẩn:

“Tiêu Yến Tu, đánh dấu em đi.”

Cậu vậy mà vẫn nhớ tên hắn, khiến Alpha bật cười hiểu ý.

Miếng dán cách trở dính trên khăn quàng cổ đã bung ra, để lộ làn da trắng nõn sau gáy.

Dấu răng sưng đỏ chưa tan, vết thương nổi bật chói mắt, Alpha nhẹ nhàng chạm vào, cảm thấy nếu cắn thêm lần nữa, nhất định sẽ đau đến xuyên tim.

Cảm giác bàn tay áp lên miệng vết thương khiến cơ thể Omega co rút như con nhím bị kinh động, nhưng rất nhanh lại thuận theo tình thế, dâng cổ ra, căng thẳng đưa tuyến thể của mình về phía trước mặt hắn.

Omega ướt đẫm mồ hôi, hơi thở yếu ớt, liền quấn lấy người đàn ông giống như muốn hấp thu dịch ức chế vào thân thể, gần như đã kiệt sức.

Ngay một giây trước khi vào phòng cấp cứu, tuyến thể sau cổ đột ngột đau nhói, Lục Tư Ngôn theo bản năng muốn tránh, nhưng lại bị Alpha hoàn toàn áp chế, không thể cử động.

Rất nhanh sau đó, đau đớn, khô nóng, cảm giác trống rỗng trong cơ thể, tất cả đều bị hương vị thanh lạnh lãnh đạm của Sơn Trà Tuyết Tùng xoa dịu.

Cậu không còn khó chịu nữa, hô hấp dần ổn định, quần áo ẩm ướt như bị mưa thấm, cuối cùng cũng được kiểm soát.

Alpha đánh dấu tạm thời kết thúc, cẩn thận buông miệng ra. Omega trong lòng hắn trượt xuống yếu ớt, lại bị ôm chặt quay về.

Lờ mờ cảm giác khóe môi đối phương bị dính máu, cậu đưa tay muốn lau giúp, ai ngờ còn chưa chạm tới, cơ thể đã mềm nhũn ngất xỉu vì kiệt sức.

***

Đến khi cậu tỉnh lại lần nữa, đã đến tận trưa ngày hôm sau, đồng hồ để đầu giường chỉ đúng 11 giờ 18 phút.

Lục Tư Ngôn nằm ngửa trên giường, hai mắt trống rỗng, phải mất mấy chục giây mới dần nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.

Sợi dây thần kinh vốn căng như dây đàn lập tức thúc đẩy cậu bật dậy, rồi ngay sau đó lại đổ vật ra giường. Sau cơn choáng váng nghiêm trọng kéo dài gần hai mươi giây, cuối cùng ý thức mới hồi phục, cậu xác nhận, nơi này không phải nhà mình.

Mặt sàn lát đá cẩm thạch màu xám đậm, nội thất tối giản nhưng từng chi tiết lại toát lên vẻ sang trọng đắt đỏ, bên gối còn phảng phất mùi Sơn Trà Tuyết Tùng nhè nhẹ từng đợt từng đợt…

Omega hoảng loạn hất tung chăn mỏng, phát hiện trên quần áo trên người mình đã bị thay ra.

Bộ đồ ngủ lụa tơ tằm màu bạc hà này, không quá rộng cũng chẳng quá chật, vừa vặn ôm sát thân hình gầy yếu của cậu.

Thật kỳ lạ.

Đây chẳng phải là nhà Tiêu Yến Tu sao? Người đàn ông đó làm sao lại có quần áo nhỏ như vậy? Chẳng lẽ là… của Omega khác để lại?

Lục Tư Ngôn túm lấy vạt áo, cúi đầu ngửi mạnh một hơi. Cậu mắc chứng sạch sẽ nặng, chỉ trong nháy mắt đã muốn xé rách bộ đồ này mà lôi khỏi người.

Cũng may… sau khi ngửi lại vài lần, xác nhận không có hơi thở của người khác.

Ngoài mùi Phật Thủ Cam ngọt thanh còn sót lại trên cơ thể mình, ở cổ tay áo và mép áo chỉ có một chút Sơn Trà Tuyết Tùng rất nhạt.

Ngoài hai mùi ấy ra, không còn mùi nào khác.

Nhưng… quần áo này, chắc chắn không phải do chính Tiêu Yến Tu thay cho cậu.

Nghĩ tới chuyện tối qua mình quậy quá mức, hai má Lục Tư Ngôn lại nóng bừng lên. Cậu đưa tay sờ sau cổ, miệng vết thương kia cũng đã được xử lý rất cẩn thận.

Ý thức đã tỉnh táo hoàn toàn, cậu vén chăn ngồi dậy, muốn tìm dép đi nhưng lục mãi ở mép giường cũng không thấy đâu, đành đi chân trần ra khỏi phòng ngủ.

Lén lút ló đầu nhìn quanh hành lang, xác nhận không có ai, cậu mới phát hiện nơi này là căn hộ dạng duplex hai tầng, từ trên trần treo xuống chiếc đèn thủy tinh cổ điển lộng lẫy, không gian rộng đến kinh ngạc.

Phòng khách có bức tường kính lớn nhìn thẳng ra cảnh đêm thành phố phồn hoa náo nhiệt. Dưới sofa da là một tấm thảm nhung màu cam vàng, vừa sạch sẽ vừa mềm mại.

Ban công ngoài trời trồng đầy hoa hồng giống vải thiều, lãng mạn và dịu dàng.

Omega rón rén đi quanh một vòng, gần như đã thăm dò hết mọi ngóc ngách, cuối cùng ở khúc ngoặt tầng một, mới tìm được người kia đang trong phòng tắm.

Người đàn ông mặc đồ ở nhà, tóc mái xõa xuống trán, áo hoodie trắng kết hợp với quần thể thao màu xám đậm. Cả người ở trong không gian riêng tư ấy trông như một nam sinh 18 tuổi, thuần khiết sạch sẽ với vẻ ngoài thư thái, tinh thần phấn chấn, ánh mắt sáng rõ, trong trẻo dễ chịu.

Hoàn toàn không giống bộ dạng tối qua, tay kẹp thuốc lá, khoác áo choàng đen, khí thế con ông cháu cha lạnh lùng khiến người ta không dám lại gần.

Lục Tư Ngôn nhìn đến sững người.

Người đàn ông đang dạy bảo hai con chó lớn ngồi yên để tắm rửa, cũng phát hiện ra sự hiện diện của Omega.

Hai tay ôm đầy bọt xà phòng, hắn giơ tay búng nhẹ về phía cậu, lại chẳng có tác dụng gì, giống như hồn phách tiểu Omega đã bị hút đi mất.

Tiêu Yến Tu bật cười, không hiểu nổi thứ gì có thể khiến tiểu Omega này mê mẩn đến vậy.

Hắn liền giơ vòi nước trong tay lên, xịt thẳng vào mu bàn chân đối phương. Dòng nước ấm xối xuống như bị điện giật, khiến Lục Tư Ngôn giật mình hét khẽ một tiếng, lùi lại vài bước.

Cậu hoàn hồn lại mới phát hiện người đàn ông đang nhìn chằm chằm mình, liền lúng túng cúi đầu lảng tránh ánh mắt ấy mấy giây, nhưng trốn không thoát, đành phải cắn răng xắn tay áo.

“Để tôi giúp anh.”

Cậu từng làm thêm ở cửa hàng thú cưng, việc tắm cho chó, cậu rành nhất. Vẻ mặt đầy tự tin, cậu chủ động tiến lên phía trước. Tiêu Yến Tu nhắc cậu cẩn thận, còn chưa kịp dứt lời “Mặt sàn trơn lắm đấy…”

Ngay sau đó, đôi chân nhỏ kia đã dẫm ngay vào vũng nước xà phòng rồi trượt chân, cả người ngã ngửa về sau mất kiểm soát.

Trong lúc hoảng loạn, cậu vung tay loạn xạ, quơ đổ cả đống chai lọ trên kệ, chỉ nghe “choang choang” một trận vang dội, vất vả mới túm được cái khăn tắm, nào ngờ cái móc treo cũng bị giật rơi theo.

Xong đời rồi, chắc lần này trật khớp gãy xương một trăm chỗ mất…

Omega r*n rỉ cầu cứu, vừa đau vừa xấu hổ. Ngay khoảnh khắc tưởng rằng mình sắp mất mặt hoàn toàn, một cánh tay từ xa vươn đến, kịp thời túm lấy khuỷu tay cậu.

Cơ thể cậu từ tư thế ngửa ra sau chuyển thành đổ về phía trước, đâm thẳng vào lồng ngực Alpha, trán va vào ngực hắn, vang lên một tiếng “bộp” trầm đục. Lục Tư Ngôn nhăn nhó, đau muốn chết.

Đến khi định thần lại, cậu mới nhận ra mình lại một lần nữa rơi vào lòng ngực người ta, tư thế còn thân mật và mờ ám hơn cả lần trước.

Hai tay nắm chặt lấy vạt áo đối phương, theo đà kéo mạnh làm bung ra một khe hở, để lộ xương quai xanh mảnh khảnh nhô lên, và một bên ngực phải có một nốt ruồi nhỏ đỏ au đầy riêng tư.

Người đàn ông cúi mắt nhìn chằm chằm đôi tay đang chiếm tiện nghi kia, ánh mắt sắc bén lướt qua từng động tác vụng trộm của tiểu Omega, lạnh giọng cười khẩy:

“Tuy rằng đại soái ca cấp S là thứ cầu còn không được…Nhưng có người ôm mộng không dứt… cũng nên biết điểm dừng một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play