Bữa tiệc của Lục Thời Nguyên kéo dài đến tận nửa đêm mới kết thúc.
Lục Tư Ngôn lấy gối úp lên đầu, bị tiếng ồn làm cho thần kinh căng thẳng, trằn trọc mãi không ngủ nổi.
Cậu cắn răng xoá WeChat của Tiêu Yến Tu, khiến danh sách bạn bè vốn đã ít ỏi nay lại càng vắng vẻ cô đơn hơn. Trong lòng cậu cảm thấy trống trải vô cùng.
Nhắm mắt lại liền ngửi hương sơn trà tuyết tùng thanh mát, dây dưa không dứt…
Sắp đến lúc trời hửng sáng, cậu chỉ chợp mắt được vài giây đã lại mơ màng tỉnh dậy.
Nghĩ đến hôm nay còn có tiết sớm, Lục Tư Ngôn cố gắng bò dậy, rửa mặt qua loa, đeo cặp rồi vội vàng xuống lầu.
Ngoài ý muốn bắt gặp cha mẹ cùng Lục Thời Nguyên, cả ba chỉnh tề ngồi trước bàn ăn, nói chuyện nhà nhẹ nhàng, vừa ăn sáng vừa trò chuyện vui vẻ.
Bước chân Omega khựng lại giữa cầu thang, đứng lặng tại chỗ, như thể một kẻ ngoài cuộc lỗ mãng xông vào, hoàn toàn không thuộc về bầu không khí này, tiến thoái lưỡng nan.
“Thời Nguyên dạo gần đây vất vả quá.”
“Tiêu gia thủ đoạn không tầm thường, dự án khai thác trung tâm Hoa Vận, chúng ta vốn không thể đưa hồ sơ vào.”
“May mà mấy hôm nay con nhiệt tình đi lại, không ngại khó khăn, cuối cùng cũng nhận được tin tốt.”
Lục Thời Nguyên cười cười nhận bát cháo từ tay cha, ánh mắt khẽ liếc lên cầu thang, dừng lại nơi Lục Tư Ngôn đang im lặng đứng đó.
Cha Lục quay lưng lại, không nhìn thấy cậu. Dạo này ông vì chuyện làm ăn mà bận tối mắt, vừa mới giải quyết được một rắc rối lớn, đương nhiên muốn nói nhiều một chút.
“Chỉ có Tư Ngôn là vụng về ít nói, không giỏi giao tiếp, không so được với con.”
“Lại còn hay đắc tội người khác, không quen mấy chuyện xã giao lớn, sau này chuyện làm ăn trong nhà, cũng phải để con bận tâm nhiều thêm.”
Cha nhìn con trai ruột đầy yêu thương, còn tự tay gắp thức ăn cho. Vô tình liếc mắt sang cầu thang thấy Lục Tư Ngôn, sắc mặt chợt thay đổi, vội vàng cắt ngang mấy lời có thể khiến người ta tổn thương kia.
“Thôi, đừng nói nữa.”
“Tư… Ngôn, con dậy từ lúc nào vậy?”
“Đứa nhỏ này, chẳng nói chẳng rằng, đã đứng ở đó bao lâu rồi? Mau xuống ăn sáng đi.”
Lục Tư Ngôn siết chặt dây cặp: “Con sắp trễ học rồi.”
Cậu vốn định nói vài câu cho phải phép, để dịu bớt không khí trong nhà, cũng muốn giống như Lục Thời Nguyên, giúp cha mẹ san sẻ gánh nặng, khiến ai cũng hài lòng, vui vẻ.
Nhưng trong lúc hoang mang luống cuống ấy, ngoài việc lập tức rời khỏi cái nơi khiến người ta ngột ngạt này, cậu thật sự không làm được chuyện gì khác để khiến người lớn vui lòng.
Dù đã chạy rất nhanh, nhưng trước khi bước ra cửa, vẫn nghe được tiếng cha hằn học nói phía sau.
“Từ nhỏ đã chẳng ra dáng đứa trẻ biết điều.”
“Sống ở trại trẻ mồ côi suốt 14 năm, tay chân cứng đờ, chẳng có phong thái con nhà giàu gì cả.”
“Cả ngày ru rú trong phòng, không chịu giao tiếp với ai, đám thiếu gia tiểu thư con nhà danh giá bao nhiêu người, nó lại chẳng quen biết được một ai.”
Tuyết mới tan, mặt đường ẩm ướt, gió lạnh lùa qua vạt áo, len lỏi tận vào xương, khiến người ta run cầm cập.
Hơi ấm mang theo từ trong phòng bị gió cuốn sạch, nhưng cũng may, nhờ vậy mà đôi mắt cay xè đầy nước của cậu dịu đi đôi chút.
Omega cắm đầu chạy như bay, đến trạm xe buýt đầu phố thì phanh kịp. Cậu vội chen lên xe, len lỏi vào một góc kín.
Cha mẹ luôn lấy việc Lục Thời Nguyên dễ dàng hoà nhập với hội con nhà giàu làm niềm tự hào, lại hoàn toàn quên mất đã gần hai tháng rồi chưa hề chuyển khoản tiền sinh hoạt cho cậu.
Lục Tư Ngôn co người lại một góc, mở điện thoại xem số dư gần cạn sạch trong tài khoản, khẽ thở dài một hơi.
Đúng lúc đó, tin nhắn của Mâu Dĩ, người bạn Omega thân thiết nhất liên tục gửi tới, nói đã chiếm được vị trí tốt trong hội trường giảng đường.
Lục Tư Ngôn bước nhanh hơn, vừa kịp giờ vào lớp. Vừa ngồi xuống, cậu liền bị dồn một đống đồ ăn vặt vào tay.
“Nghe nói hôm nay có nữ tác giả top 1 thể loại huyền nghi ‘Ẩn Vụ’ đến làm giảng viên khách mời đó!”
“Người ta bắt đầu viết truyện từ năm 14 tuổi, xuất bản liên tiếp, sách chuyển thể thành phim, bản quyền tính ra cũng gần bốn chục triệu rồi.”
“Trời ơi, bao giờ tôi mới kiếm được từng ấy tiền nhỉ…”
Mâu Dĩ xuất thân bình thường, nhưng tính tình lạc quan, rộng rãi.
Lần đầu gặp mặt cậu ta đã chủ động chạy theo làm quen, nhất quyết đòi làm bạn với Lục Tư Ngôn.
Mà Lục Tư Ngôn tính cách hướng nội, trầm tĩnh, ít bạn bè, lại càng cần những người như ánh mặt trời nhỏ bé này ở bên cạnh, sưởi ấm và tiếp thêm năng lượng.
Thế nhưng, chính người bạn tốt như thế này, gần đây lại bị cha mẹ Lục gia gộp chung vào một câu nhận xét: “Loại bạn bè chẳng có tí trợ giúp nào cho tương lai của con cả.”
“Bốn trăm vạn, chỉ cần có bốn trăm vạn thôi là tôi có thể nằm không làm cá mặn cả đời.”
Mâu Dĩ chắp tay trước ngực, thành khẩn cầu nguyện.
Nhưng khi thấy Lục Tư Ngôn ngẩn người, cậu ta liền đưa tay chọc chọc vào cánh tay cậu.
“Phải rồi, Tư Ngôn, dạo trước cậu chẳng phải nói muốn xin ở lại ký túc xá sao?”
“Tôi đã quét dọn giường bên cạnh sạch sẽ rồi, sao cậu vẫn chưa nói với thầy phụ trách?”
Bao nhiêu năm qua sống ở nhà họ Lục, Lục Tư Ngôn chưa từng có lấy một ngày thoải mái vui vẻ.
Vất vả lắm mới thi đậu đại học, tưởng có thể thoát khỏi cuộc sống ấy, ai ngờ khoảng cách xa hơn, đường đi học lẫn đường về nhà đều phải đi gần hai tiếng, vậy mà Lục Thời Nguyên vẫn kiên trì ngày nào cũng về nhà.
Còn cậu, chỉ đi xe buýt có hơn hai mươi phút, vậy nên cậu ngại không tiện mở miệng.
Lục Tư Ngôn ấp úng, không biết phải giải thích thế nào.
Đúng lúc đó, Ẩn Vụ bước vào phòng học, vừa quan sát tình hình vừa chuẩn bị lên lớp, coi như cứu cậu khỏi tình cảnh khó xử.
Nữ beta này đã lăn lộn mười năm trong giới tiểu thuyết mạng, năm nay chỉ mới hai mươi tư tuổi, chính là độ tuổi sung sức nhất để nỗ lực. Ngoại hình của cô là kiểu đáng yêu ngọt ngào, hoàn toàn trái ngược với phong cách viết truyện kinh dị ly kỳ, vừa mới xuất hiện đã khiến cả lớp kinh ngạo la to.
Lục Tư Ngôn nghiêm túc ghi chép, chỉ trong chốc lát đã viết kín hai trang giấy.
Hai tiết giảng dạy đặc biệt trôi qua trong nháy mắt, trước khi tan học, Ẩn Vụ còn dùng giọng điệu nhẹ nhàng đùa vài câu với cả lớp.
Cô tiết lộ rằng gần đây có một kịch bản mới, dự định hợp tác với một minh tinh lưu lượng đỉnh cao, sắp sửa bắt đầu ghi hình. Lần này cũng sẽ sử dụng hình thức vừa quay vừa chỉnh sửa dựa theo phản ứng của khán giả, áp lực trong đoàn rất lớn, vì vậy cô đang gấp rút tái tổ chức đội ngũ biên tập, cần tuyển hai thực tập sinh.
Lúc đầu Lục Tư Ngôn không hứng thú, nhưng khi nghe nói ngoài cơ hội học hỏi, còn được bao ăn ba bữa, có hỗ trợ chi phí đi lại, mỗi tháng còn nhận được hai ngàn đồng tiền lương, ánh mắt cậu liền sáng lên.
Mâu Dĩ thấy cậu dao động, lập tức hỏi: “Cậu muốn đi à?”
Tuy hai ngàn đồng có hơi ít, lại vất vả, nhưng…
“Nếu cậu muốn đi, tôi nhất định đi cùng.”
Hai người nhất trí, hạ quyết tâm, lập tức tới lấy bảng đăng ký xin thực tập từ tay Ẩn Vụ.
Không ngờ chỉ là đi làm chân sai vặt cho đoàn phim mà lại có hơn trăm người tranh nhau xin vào.
Mâu Dĩ nói: “Tôi vừa nhìn tài liệu xong, nhiều người trong đó không phải sinh viên học viện chúng ta, căn bản không cần thực tập gì cả.”
“Chắc chắn họ tới vì muốn tiếp cận thần tượng.”
“Dựa vào danh tiếng của Ẩn Vụ, cộng thêm IP phim nổi và diễn viên lưu lượng đỉnh, nhiệt độ tự nhiên sẽ rất cao.”
Lục Tư Ngôn không nghĩ quá nhiều, ôm quyết tâm nhất định phải kiếm được hai ngàn đồng này, nắm chặt đề thi Ẩn Vụ đưa ra để sáng tác.
Cả hai liền dốc toàn lực suốt ba ngày, ăn uống qua loa, mỗi người một ly cà phê đá, ngày đêm miệt mài, đến mức làm hỏng cả hai bóng đèn thư viện, cuối cùng cũng lọt vào danh sách trúng tuyển giữa biển người mênh mông.
“Tuyệt quá rồi!”
Mâu Dĩ mắt quầng thâm đen sì ôm chặt lấy Lục Tư Ngôn, la hét ăn mừng trước danh sách trúng tuyển.
***
Ngày đầu tiên vào tổ, hai người đã được phát lì xì khởi động của đoàn phim, được hẳn hai trăm đồng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Lục Tư Ngôn liền cười không nổi.
Ngón tay cậu dừng lại ở danh sách diễn viên do đoàn phim phát, chỉ vào cái tên Omega đảm nhiệm vai chính: “Người này... Khương Thư Nghiêu là ai?”
Mâu Dĩ giật lấy tờ giấy trong tay cậu.
“Cậu không biết Khương Thư Nghiêu á?”
“Người nổi tiếng nhất trong giới giải trí, nhan sắc đỉnh cấp.”
“Đề tài hot trên Weibo, diễn viên lưu lượng thiên phú, nhân khí ngút trời, tiểu sinh phá cục của làng giải trí…”
Lục Tư Ngôn ngắt lời cậu ta: “Tôi không hỏi mấy cái đó.”
Những từ ngữ này tùy tiện tra Baidu cũng có, hơn nữa bản thân cậu từ trước đến giờ cũng không hứng thú với minh tinh.
Điều khiến cậu thắc mắc là, rõ ràng cậu không quen người này, vậy mà cái tên ấy lại khiến cậu có cảm giác quen thuộc lạ thường.
Mâu Dĩ ghé sát tới: “Cậu biết người này à?”
Lục Tư Ngôn lắc đầu.
Mâu Dĩ bỗng vỗ tay một cái: “Tôi biết rồi, người này có một kim chủ rất khủng!”
Lục Tư Ngôn hỏi: “Ai?”
Mâu Dĩ đáp: “Tiêu Yến Tu.”
“Nghe qua chưa?”
Ngực Lục Tư Ngôn bỗng siết lại: “Tiêu… Tiêu Yến Tu?”
Mâu Dĩ gật đầu: “Đúng vậy, Thái tử gia của nhà họ Tiêu ở thủ đô, chính là Tiêu Yến Tu đó.”
Cậu ta khinh thường dùng ngón tay gõ gõ vào cái tên trên giấy: “Nếu không, cậu tưởng với mức độ cạnh tranh trong giới giải trí, hắn dựa vào cái gì để lấy được tài nguyên tốt như vậy?”
Lục Tư Ngôn nói: “Vừa rồi cậu còn khen hắn là diễn viên thiên phú, nhan sắc đỉnh cao mà.”
Mâu Dĩ: “Thì đó là marketing với fans nói vậy thôi, liên quan gì tới tôi? Tôi đâu có phải fan hắn.”
Lục Tư Ngôn không hiểu mấy câu “ngươi gánh ta gánh” trong giới giải trí, chỉ nghĩ đến chiếc vòng tay couple bị fans bái ra, giống hệt với cái trên tay Tiêu Yến Tu hôm đó.
Nghĩ đến crush mà mình vất vả lắm mới gặp được, chưa kịp theo đuổi đã bị chặn đứng từ đầu, trong lòng cậu như có tảng đá đè nặng.
“Cậu đừng nói bừa, ai biết được có phải thật sự là tình nhân không? Biết đâu họ đang yêu đương nghiêm túc thì sao?”
Mâu Dĩ lăn lộn trong giới fan nhiều năm, sớm đã miễn dịch với thật giả đan xen trong showbiz.
“Tôi không phải ghen tị, nhưng mà cái scandal đó rầm rộ suốt mấy tháng, ngoài cái vòng tay bị bới ra thì chẳng có bằng chứng gì xác thực.”
“Hơn nữa tôi thấy Tiêu Yến Tu cũng phong lưu lắm.”
“Mấy người như hắn, thân phận cao quý, sống như tổ tông, nói yêu đương chơi chơi thì được, thật sự kết hôn thì chắc chắn sẽ chọn một gia đình môn đăng hộ đối để liên hôn, chứ sao lại có thể cưới một minh tinh nhỏ bé chứ?”
Lời này như đâm trúng tim đen, nói đến chuyện xuất thân, đừng nói đến Khương Thư Nghiêu không đủ tư cách gả vào hào môn, ngay cả bản thân Lục Tư Ngôn lại càng không xứng.
“Nhưng mà chúng ta cũng có thể ngồi canh đoàn phim xem sao.”
“Nếu hai người họ thật sự có gì, Tiêu Yến Tu nhất định sẽ đến thăm ban.”
Cầu trời khấn Phật, hắn tuyệt đối đừng tới, Lục Tư Ngôn thầm nghĩ.
***
Công việc trong đoàn phim ngày đêm đảo lộn, sau khi tập đầu tiên thuận lợi lên sóng và nhận được phản hồi cực kỳ tích cực, áp lực bên tổ biên kịch cũng tăng lên gấp bội.
Không chỉ phải làm vừa lòng khán giả, còn phải để tâm đến cảm xúc của diễn viên, từ nội dung cho đến lời thoại, chỗ nào cũng phải chu toàn.
Tối hôm đó, ai nấy đều mệt đến rã rời. Mâu Dĩ vì một lý do nào đó đã nảy sinh xung đột với diễn viên chính, một Omega tên Khương Thư Nghiêu, lúc quay về còn ghé đầu lên bàn mà khóc ròng.
Lục Tư Ngôn vốn chẳng có danh tiếng gì, sau khi an ủi bạn mình xong, lại dựa vào tâm trạng diễn viên mà sửa lại một bản lời thoại, để cảnh quay có thể tiếp tục trôi chảy.
Tưởng đâu chuyện đến đó là kết thúc. Nào ngờ Khương Thư Nghiêu lại ghi thù.
Mỗi lần gửi kịch bản qua, hắn ta đều soi mói bắt bẻ, lời thoại thì lặp đi lặp lại sửa tới sửa lui, không chịu để yên.
Mâu Dĩ bị chọc tức đến mấy lần định bỏ cuộc, đều bị Lục Tư Ngôn giữ lại.
“Thật xin lỗi, Tư Ngôn. Nếu không phải tại tính tôi nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, cũng đâu khiến cậu bị vạ lây như vậy.”
“Cái tên Khương Thư Nghiêu đó đúng là mặt người dạ thú. Cậu chờ đấy, tôi nhắn tin cho Tiêu Yến Tu ngay.”
“Cho anh ta thấy mình nuôi đóa bạch liên hoa thanh thuần như thế nào, mà sau lưng lại ức hiếp người ta ra sao.”
“Làm công hai ngàn đồng mà như trâu như ngựa, quỳ gối làm việc.”
“Lương tâm đều bị chó ăn rồi!”
Lục Tư Ngôn đã sửa suốt hai bản thảo suốt đêm, suýt nữa thì ngủ gục, vừa ngáp vừa hỏi: “Tiêu Yến Tu có thể xem tin nhắn của cậu không?”
Mâu Dĩ tức giận đến nghiến răng: “Mặc kệ, tôi gửi trước rồi tính sau.”
Hai người bọn họ chỉ là thực tập sinh, phụ trách một phần rất nhỏ trong kịch bản, không hề quan trọng.
Bị người có địa vị cố ý nhắm vào, cả đoàn đều biết rõ, nhưng không ai dám đứng ra nói đỡ một lời.
Lục Tư Ngôn gõ xong dấu chấm cuối cùng, vẫn phải tranh thủ trước lúc bấm máy hôm nay, đưa kịch bản đến tay hai diễn viên chính.
“Tiểu Dĩ, cậu nghỉ một lát đi, để tôi. Chuyện bên Khương Thư Nghiêu để tôi giải quyết.”
Omega vội vàng hoảng loạn xoay người định đi, ai ngờ lại đụng ngay một bóng người cao lớn đang đi đến từ phía đối diện, đống tài liệu trên tay cũng rơi đầy đất.
Cậu che mũi, vừa xin lỗi vừa ngồi xổm xuống gom lại, phải vất vả lắm mới sắp xếp được đúng thứ tự trang, trong lòng lại càng thêm bực bội.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Đôi tay trắng nõn sạch sẽ, vụng về quơ loạn vài lần, cuối cùng vẫn kiên nhẫn nhặt từng tờ, lau từng chút một.
Cho đến khi người đàn ông trước mặt cũng ngồi xuống giúp, hai người cùng lúc nhặt đến một tờ giấy, ngón tay chạm vào nhau, Lục Tư Ngôn mới sững người ngẩng đầu lên.
Cậu đã từng nghĩ đến chuyện gặp lại.
Nhưng không ngờ sẽ là trong tình cảnh như thế này.
Omega phản xạ theo bản năng, gần như muốn bật dậy chạy trốn.
Tiêu Yến Tu thân hình cao lớn, nhẹ nhàng vươn tay, khẽ túm lấy gáy cậu kéo về.
Giọng nam trầm thấp mang theo ý cười, hơi nghiêng đầu hỏi:
“Chạy đi đâu đó?”