Alpha nghiêng đầu lại gần, hơi thở nóng rực phả vào cổ Omega, mang theo hơi nóng từ môi răng, khiến cậu không kìm được rùng mình một cái, mơ hồ ớn lạnh.

Nhưng mà… hắn vừa nói gì?

Câu dẫn?

Lục Tư Ngôn trợn to mắt, vừa thẹn vừa giận, hai tay liên tục xua xua, sợ Tiêu Yến Tu hiểu lầm.

Khuôn mặt trắng mịn vùi sâu trong chiếc khăn choàng lông mềm mại, đỏ bừng một đường lan đến tận đuôi mắt, ánh lên chút hơi nước mơ hồ.

Cậu luống cuống định mở miệng giải thích, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên, tầm mắt lại chạm phải đôi mắt hoa đào sâu thẳm xinh đẹp của người kia.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, tim Lục Tư Ngôn đập lỡ một nhịp, như có luồng điện từ dưới chạy thẳng lên đỉnh đầu, làm cậu giật mình vội quay mặt đi.

“Không… không phải, tôi không có, tôi không …”

Ngón tay đông cứng vì lạnh, đầu ngón tay đỏ ửng như hồng đào phai trong gió đông.

Tiểu Omega lắp bắp, cứ cầm chặt túi giấy được gói trang trọng trong tay, căng thẳng đến mức gần như run rẩy.

“Tôi… tôi đến tìm anh hôm nay, là muốn đích thân xin lỗi. Lần trước ở bệnh viện, là anh đã cứu tôi, vậy mà tôi lại…” Lại còn cắn anh một cái.

“Làm anh bị liên lụy.”

Liên lụy anh vô duyên vô cớ rơi vào kỳ dễ cảm, trong lúc hỗn loạn phải đánh dấu tạm thời, hoàn toàn là ngoài ý muốn.

“Nhưng chuyện này… không liên quan gì đến cha mẹ tôi. Chúng ta mỗi người đều bị cắn một cái, xem như huề nhau.”

“Cho nên tôi có một yêu cầu quá đáng … là cầu xin Tiêu gia có thể nể tình mà rộng lượng, tha cho nhà họ Lục chúng tôi một lần, đừng truy cứu nữa.”

Dù sao thì nhà họ Tiêu và nhà họ Lục cũng không thể đặt lên bàn cân. Chỉ cần nhắc đến tên hai nhà cùng nhau, cũng đã là nâng giá cho họ rồi.

“Đương nhiên… nếu anh vẫn còn giận, muốn cắn lại thêm hai cái, cũng được.”

Tuyến thể sau cổ cậu chưa từng bị ai chạm vào. Tiêu Yến Tu là người đầu tiên.

Làn da non mềm bị răng nanh sắc bén xé rách, để lại vết thương nhìn mà rợn người, suốt mấy ngày vẫn chưa lành hẳn, giờ đây vẫn còn cảm giác bỏng rát.

Vậy mà lúc này, cậu lại có thể thản nhiên nói ra những lời đó, hoàn toàn quên mất mấy hôm trước còn khóc đến ngất trong lòng người ta vì đau.

Thế mà giờ lại hăm hở muốn bị cắn tiếp?

Tiêu Yến Tu nghe rõ từng lời cậu vừa nói, khóe môi khẽ cong lên.

Người đàn ông chậm rãi thẳng lưng, khẽ nghiêng người về phía cậu, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc vẫn còn đang cháy.

Dự báo thời tiết nói đêm nay có tuyết lớn. Đúng giờ, những bông tuyết trắng xóa từ bầu trời đen kịt bắt đầu rơi xuống. Tuyết bay nhẹ nhàng, vừa chạm đến tóc mai đã có một chiếc ô đen căng ra từ phía sau, kịp thời che chắn.

Người đàn ông liếc về phía sau, vệ sĩ đi theo lập tức hiểu ý, bước lên trước đưa tay ra xa hơn một chút.

Chiếc ô nghiêng hơn nửa phần về phía trước, hoàn toàn che kín Lục Tư Ngôn.

Tiểu Omega đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy hắn trả lời, cũng cảm nhận được đối phương không hề rời đi. Hơi khói mỏng manh của điếu thuốc vấn quanh trong không khí, xen lẫn hương Sơn Trà Tuyết Tùng nhàn nhạt như một mùi hương thủ công xa xỉ mới được điều chế.

Say lòng người.

“Tiêu ca, lại có nợ phong lưu ở đâu nữa đây?”

“Khiến một tiểu Omega đáng yêu như vậy tức giận đến mức phải tự mình tìm đến cửa đòi nợ?”

Giữa lúc đó, Lục Tư Ngôn muốn quay đầu mấy lần nhưng không dám. Cậu căng thẳng đến mức bóp túi quà trong tay đến méo mó, hai ngón tay run rẩy đến độ làm thủng hai lỗ nhỏ trên giấy gói.

Người đàn ông vẫn kiên nhẫn, chỉ lặng lẽ đứng chờ, cho đến khi những người anh em phía sau đang hóng chuyện không chịu nổi nữa, bước nhanh tới, khoác tay lên vai Tiêu Yến Tu trêu ghẹo:

“Khẩu vị đổi nhanh vậy?”

“Trước giờ không phải thích kiểu hồ ly yêu diễm, hương hoa hồng nồng đậm sao?”

“Khi nào thì quay sang ăn kiểu này…”

Người có thể thân thiết với Tiêu Yến Tu, cùng đi cùng về như vậy, đều là con cháu thế gia có tiếng tăm ở thủ đô, người thường không dám chọc vào đảng Thái tử của nhà họ Tiêu.

Kẻ kia cười đùa vài câu, hít nhẹ một hơi, liền chính xác đoán ra: “Phật Thủ Cam cấp A?”

Còn đang trong kỳ phát tình.

Lục Tư Ngôn suýt nữa thì quên mất chuyện này. Giờ bị người nhắc tới, mặt lập tức biến sắc.

Cơ thể Omega run lên, vội vàng kéo cao khăn quàng cổ, gắt gao che lấy tuyến thể của mình.

Cậu lùi về sau theo phản xạ, muốn giãn khoảng cách. Ai ngờ vừa mới bước khỏi vùng ô bảo vệ, đã bị người đàn ông giữ chặt gáy, kéo mạnh trở lại.

Lục Tư Ngôn loạng choạng, ngã nhào vào lòng ngực mang theo hương trà tuyết tùng, không bị dính tuyết. Hơi thở quen thuộc ấy, như trời đất sụp xuống bao trùm lấy cậu, nhiệt khí ấm áp lan tỏa khắp người. Trong lúc hoảng loạn, đầu óc Lục Tư Ngôn như dừng lại, mọi suy nghĩ rối tung như một nồi cháo nóng.

Nhưng cậu vẫn nghe rõ mồn một những tiếng xuýt xoa kinh ngạc vang lên sau lưng, đến mức sợ hãi không dám thở mạnh.

Người đàn ông nhàn nhã thở ra luồng khói trắng, hạ giọng, nghiêm túc mà nói với cậu:

“Đang trong kỳ phát tình, lại còn đi dầm tuyết, lỡ bị cảm thì sao? Không muốn sống nữa à?”

Thủ đô nằm về phía Nam, hiếm khi có tuyết rơi. Dù có rơi, cũng vừa chạm đất đã tan.

Mà Omega trong kỳ phát tình vốn yếu ớt, thân thể và cảm xúc đều dao động mạnh, nếu còn bị bệnh thì lại càng rắc rối. Lục Tư Ngôn không dám hiểu lầm, hiểu rõ đó là lời quan tâm, cả người như được bao phủ trong làn nước ấm áp. Dù có hơi tham luyến, cậu vẫn len lén hít vài hơi hương vị quen thuộc kia. Sau khi bình tĩnh lại, cậu liền lễ phép bước ra khỏi vòng ô.

Phía sau có tiếng cười đùa vang lên:

“Tiêu ca, thật không có nghĩa khí gì hết. Chơi trò kim ốc tàng kiều à?”

“Có chị dâu nhỏ đáng yêu thế này, tiếc đến mức không dám mang ra khoe với anh em sao?”

“Chị dâu nhỏ, cậu sợ hắn không chung thủy à? Sau này để tôi trông giùm cho, không làm phiền cậu trời lạnh như vậy, lại còn muộn thế này còn phải chạy đến kiểm tra đâu!”

Tiêu Yến Tu có vẻ đã quen với kiểu trêu chọc này, chẳng buồn giải thích.

Lục Tư Ngôn đỏ bừng cả mặt, liên tục xua tay: “Tôi, tôi không phải chị dâu của các người!”

“Không phải?” Mấy gã đảng Thái tử liếc nhau: “Nếu không phải, thì đêm hôm khuya khoắt thế này chạy đến tìm Tiêu ca làm gì?”

“Tôi, tôi là…” Tiểu Omega lén liếc nhìn Tiêu Yến Tu, thấy người kia không phản ứng gì, đành lắp bắp: “Tôi là đến xin lỗi.”

“Tặng! Quà! Xin! Lỗi?”

Tiêu Yến Tu vốn chẳng phải người dễ trêu chọc, nếu thật sự muốn né tránh, thì Lục Tư Ngôn đến bóng dáng hắn cũng chẳng thấy được.

Đám Thái tử đảng cảm thấy có gì đó mờ ám: “Cậu làm chuyện gì trời không dung đất không tha à? Nói thử xem, chúng ta còn có thể khuyên giúp.”

Thật… thật có thể nói sao?

Chuyện cắn người ta… không biết có nên kể ra không…

Lục Tư Ngôn dè dặt ngẩng đầu, nhìn thấy sau cổ Tiêu Yến Tu cũng dán một miếng dán cách ly, chính là nơi cậu đã “gây án”.

Thông thường, Alpha sẽ không để ai chạm vào tuyến thể, huống hồ là bị Omega không biết sống chết cắn một ngụm như thế. Ánh mắt cậu lén lút dời đi, thấy người đàn ông không ngăn cản, tưởng rằng đã được ngầm đồng ý, liền giơ tay chỉ vào chỗ bị thương ấy.

Đám Thái tử đảng quan sát theo, lập tức nổ tung:

“Má ơi!”

“Má ơi!!!”

“Tiêu ca, em đã nói hôm nay anh vẫn dán miếng cách ly mà.”

“Hóa ra là để che vết thương???”

“Ôi trời má ơi!!!”

Một tiểu Omega đáng yêu thế này, mà còn chơi đậm đến như vậy, ra tay cũng quá tàn bạo rồi!

Tiêu Yến Tu cau mày, giơ hai ngón tay ra đẩy trán một tên đang dựa quá sát vào người mình.

Trước mặt Tiểu Omega, ai hỏi gì cậu cũng trả lời hết, như thể chủ nợ sống sờ sờ đang đứng trước mắt mà cậu lại đi tìm người ngoài để xin tha.

“Các anh giúp tôi khuyên anh ấy đi…”

“Anh ấy hình như rất giận, nhưng tôi thật sự không cố ý.”

“Cái này là quà xin lỗi của tôi.”

Lời còn chưa dứt, món quà trong tay cậu đã bị cướp mất. Một tên Thái tử đảng nhìn thấy logo liền kêu lên:

“Ủa? Đây là EPO bản A hương hả?”

Chưa được cho phép, túi giấy đã bị xé toạc. Omega sốt ruột đuổi theo: “Này… Đó là tôi chuẩn bị cho Tiêu Yến Tu…”

Người đàn ông xoay người lại theo sát sau lưng cậu, chiếc ô che tuyết cũng di chuyển theo.

Nhãn hiệu cao cấp như EPO, đám Thái tử đảng đã quá quen thuộc, sản phẩm mới nào cũng phải đưa cho bọn họ dùng thử trước. Nhưng để mua được loại nước hoa này, điều kiện thành viên khắt khe, yêu cầu tài lực cũng không hề nhỏ.

Lục Tư Ngôn không thể mua nổi. Cậu cũng chẳng phải người hay chạy theo hàng hiệu.

Chai nước hoa đó là quà sinh nhật trước đây do Lục Thời Nguyên, vì một phút nhất thời phát thiện tâm tặng cho cậu trước mặt cả nhà.

Trước khi ra cửa, cậu đã lục tung cả căn phòng, vất vả lắm mới tìm được thứ có thể coi là quà tặng tử tế.

Dù là “mượn hoa hiến Phật”, trong lòng vẫn có chút chột dạ. Trong lòng cậu thật sự bất an, luôn cảm thấy bản thân không xứng với người kia.

Nhất là khi đối diện với ánh mắt soi mói của Thái tử gia, đột nhiên có người hét lớn:

“Má ơi! Cái này đâu phải A hương, là O hương thì có!”

Tặng O hương – loại nước hoa đặc chế dành riêng cho Omega – cho Alpha?

Thành ý bằng 0. Mà lại còn bị bóc mẽ trước mặt bao nhiêu người, thật sự là xã giao… chết tại chỗ.

Lục Tư Ngôn hoảng sợ đến ngây người, đứng đực tại chỗ, tay chân luống cuống.

Cậu nên sớm nghĩ đến việc mình là Omega, Lục Thời Nguyên dẫu có tặng, thì cũng sẽ chỉ tặng O hương.

Sao lại có thể…

“Dòng Erotic của nhà EPO, hương chủ đạo là mùi quyến rũ, có tác dụng kích thích Omega trong kỳ phát tình.”

“Gì cơ? Còn là loại thuốc hỗ trợ tình dục?!”

Cả đám cười ầm lên.

“Cái tiểu Omega này nhìn thì đơn thuần, mà thủ đoạn lại cao tay ghê.”

“Vì muốn quyến rũ Tiêu ca nhà ta, đến cả chiêu này cũng dám dùng.”

“Xem ra hôm nay quà xin lỗi không phải là chai nước hoa này, mà là đem tặng cả người luôn thì có!”

Lời nói đầy ám chỉ, khiến hàng ngàn ánh mắt đổ dồn về phía cậu, như muốn lột sạch toàn bộ suy nghĩ trong đầu, xem thấu từng khát vọng thầm kín nhất.

Mặc dù cậu không có ý đó, nhưng vẫn cảm thấy như mình bị phơi bày ra dưới ánh đèn sân khấu, không còn gì để che giấu.

“Không phải, tôi không có! Tôi không phải như vậy!”

Lục Tư Ngôn hoảng hốt, cơ thể khẽ run lên, cố gắng giành lại món quà trong tay. Bị đem ra làm trò cười trước bao người, cảm giác đó thực sự khiến cậu khó chịu muốn khóc.

Tiêu Yến Tu cũng không ngờ chuyện lại diễn biến thành ra như vậy, đôi mày chau lại, định lên tiếng ngăn cản thì đã chậm một bước.

Chai nước hoa bị mở tung, xịt thẳng một luồng hương về phía tiểu Omega đang không ngừng gặp rắc rối.

Người đàn ông phản ứng rất nhanh, lập tức che mũi miệng cậu lại. Nhưng làn hương nồng nặc kia vẫn theo khe hở giữa các ngón tay mà xộc thẳng vào khoang mũi…

Lưng Omega va mạnh vào lồng ngực Alpha, bị kích thích đến mức hắt xì một cái thật mạnh.

Hai má Lục Tư Ngôn nóng như phát sốt, làn da bỏng rát, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ. Cậu níu lấy cánh tay người kia, loạng choạng, cố gắng tập trung ánh nhìn, trong tình trạng này vẫn muốn liều mạng giải thích.

“Tôi… tôi thật sự không có ý đó.” Tôi chỉ là đến xin lỗi thôi mà.

Chất xúc tác bắt đầu phát huy tác dụng, đối với Omega đang trong kỳ phát tình mà nói, đó là sát thương chí mạng.

Tiêu Yến Tu rõ ràng cảm nhận được thân thể đang được ôm trong khuỷu tay mình nặng thêm vài phần, đành phải dùng sức bế chặt.

Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo quét về phía trước: “Đưa đây.” Ý là lọ nước hoa.

Dù ngoài mặt vẫn là bạn bè trong giới, nhưng thực chất giữa Tiêu gia và mấy người Thái tử đảng kia vẫn có sự khác biệt về bản chất.

Huống chi, Tiêu Yến Tu bình thường cũng chẳng thân thiết gì với họ, buổi tụ hội hôm nay cũng phải mời mọc mãi, hắn mới chịu xuất hiện.

Những chiêu trò cũ rích để tán gái, lừa tình mấy thiếu gia trong giới, mọi người đã quá quen thuộc. Thường ngày giúp nhau diễn trò, lấp liếm qua chuyện đều là chuyện thường. Ai ngờ hôm nay lại… đụng phải “chị dâu” thật?

Tên cầm đầu nhìn ra sắc mặt Tiêu Yến Tu có gì đó không ổn, lập tức hiểu ra, vội vàng nhét lại lọ O hương vào hộp, bỏ vào túi rồi đưa cho trợ lý của Tiêu gia.

Hắn tuy xấu hổ, nhưng nào dám đắc tội, lập tức cúi mặt, vội vàng xin lỗi Lục Tư Ngôn:

“Chị… chị dâu, thật xin lỗi, bọn tôi chỉ đùa thôi.”

Ai mà biết cậu thật sự là chị dâu chứ…

Hương nước hoa cao cấp của EPO, giá có thể lên đến sáu con số, hiệu quả tất nhiên không tầm thường.

Ý thức của Lục Tư Ngôn bắt đầu mơ hồ, đầu ngón tay run rẩy, tuyến thể sau cổ vẫn chưa được che lại bắt đầu ngứa ngáy, sưng tấy đến mức như muốn rách toạc, khiến toàn thân cậu túa mồ hôi.

Đặc biệt là vùng bụng dưới… phản ứng rõ rệt.

Tiêu Yến Tu không hiểu nổi, lại bị tiểu tổ tông này quấn lấy, mà còn không thể cứ thế vứt bỏ.

Từ đầu là do hắn chủ động ôm lấy người, giờ lại bị đối phương bám dính không rời, cứ như cuộn tròn quanh cổ hắn, không ngừng dụi vào tuyến thể hắn để hít hà.

Gỡ kiểu gì cũng không gỡ ra được.

Hắn chẳng còn cách nào khác, chỉ đành ra lệnh cho người bên cạnh gọi cho bệnh viện, nhanh chóng chuẩn bị phòng bệnh.

Mặc kệ tiểu Omega này có làm loạn thế nào, hắn cũng chỉ có thể cúi người, ôm ngang lấy cậu, bước nhanh về phía chiếc Bugatti đậu ven đường. Chỉ một động tác đơn giản là nhét người vào ghế phụ thôi, mà hai người cũng phải vật lộn mất gần năm phút.

Khi nửa người trên hắn vừa chui vào trong xe, thắt dây an toàn cho đối phương xong, tin tức tố của cả hai đã quấn lấy nhau, dính sát chặt chẽ trong không gian nhỏ hẹp không cách nào thoát ra.

Lục Tư Ngôn thích cái cảm giác không gian chật hẹp này, nơi mà Tiêu Yến Tu cúi đầu xuống, ở gần cậu đến mức không còn đường trốn chạy.

Cậu chỉ có thể bám chặt lấy người kia, không ngừng dụi vào người hắn ngửi, không khống chế nổi, như thể Alpha này là của riêng cậu, chỉ mình cậu mới được đến gần.

“Tiêu Yến Tu… Tiêu Yến Tu…”

Tiểu Omega gọi khẽ, mang theo giọng khàn đặc vì nhẫn nhịn và đau đớn, nỉ non như đang làm nũng, lại như cầu cứu.

Người đàn ông bị cậu lăn lộn đến phát điên, hận không thể trói hết tay chân cậu lại.

Từ nhỏ đến lớn, trừ người lớn trong nhà, chưa có ai dám gọi thẳng cả họ cả tên hắn như vậy, tên nhóc con này gan cũng lớn thật.

Khó khăn lắm mới ổn định được “tổ tông nhỏ” này, hắn vừa ngồi vào ghế lái, dây an toàn bên ghế phụ lại bị người ta kéo ra lần nữa.

Cơ thể Lục Tư Ngôn nóng hầm hập, chiếc khăn quàng cổ xoắn chặt quanh cổ bị gỡ xuống, miếng dán cách ly vì mồ hôi mà lỏng ra, lộ ra nửa bên tuyến thể.

Mùi tin tức tố càng lúc càng đậm đặc, lan tràn khắp không gian bên trong xe, không cách nào tản đi.

Tiêu Yến Tu bất lực thở dài, đối với hắn mà nói, chuyện này cũng chẳng dễ chịu gì.

Hắn đành mở hé cửa kính xe, cố hít mấy ngụm không khí lạnh bên ngoài để trấn tĩnh, rồi lại chồm người về phía ghế phụ, định giúp cậu thắt lại dây an toàn.

Ai ngờ vừa cúi người tới, cổ đã bị ôm chặt, cái đầu mềm mại lông xù xù không ngừng dụi vào cổ hắn, khiến sống lưng hắn lạnh toát, mồ hôi túa ra ướt cả lưng áo.

Tiêu Yến Tu ngoài ý muốn phát hiện, gần chỗ miếng dán cách ly, làn da trắng nõn của Lục Tư Ngôn đã nổi lên từng mảng mẩn đỏ mịn như hạt châu.

Hắn đột nhiên nhớ lại, mấy hôm trước ở bệnh viện từng mơ hồ nghe bác sĩ nhắc đến — cậu có cơ địa dị ứng, trong kỳ phát tình còn không thể dùng thuốc ức chế, chỉ có thể cố chịu đựng.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt ươn ướt của Omega kia, không chắc cậu có còn nhận ra mình hay không, liền hỏi khẽ: “Biết tôi là ai không?”

Lục Tư Ngôn trả lời rất nhanh: “Tiêu Yến Tu…”

Tốt lắm, còn có chút ý thức, dù là không nhiều.

Alpha bật cười khẽ: “Vậy cũng không tệ.” Nhưng vẫn phải xác nhận lại một lần nữa.

Hắn nhẫn tâm kéo cánh tay đang ôm mình ra, ngồi trở lại ghế lái, ánh mắt lướt nhẹ sang một bên: “Muốn tôi tạm thời đánh dấu không?”

Omega sắp khóc đến nơi: “Giúp tôi… giúp tôi với…”

Lục Tư Ngôn không còn chút sức nào để khống chế, cứ như một con rắn nhỏ mà quấn lấy người kia, không ngừng vặn vẹo.

Khóe môi Tiêu Yến Tu khẽ cong, nghẹn ra một tiếng cười khan, vỗ lên đùi cậu, cơ bắp căng cứng:

“Tự mình ngồi lên đây đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Yến Tu: Là chị dâu thật đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play