Mùi tin tức tố Phật Thủ Cam mát lạnh ngọt lành lan ra, hơi thở dần dần trở nên nhẹ nhõm. Omega mảnh khảnh co ro trên giường bệnh, khí lực cạn kiệt, hô hấp yếu ớt đến mức khó mà phát hiện. Lục Tư Ngôn vừa trải qua một kỳ phát tình kịch liệt, đã tiêu hao một lượng lớn năng lượng, khiến cậu không thể duy trì tỉnh táo lâu dài. Hương Sơn Trà Tuyết Tùng từng an ủi cậu trong ký ức, không hề ôn nhu như cậu nhớ.
Alpha trong thời kỳ dễ cảm sử dụng tin tức tố, có thể mạnh mẽ đến mức giống như cuồng phong, xông tới mãnh liệt, hung hãn, tàn nhẫn, bá đạo, cường thế, từng đợt từng đợt vây chặt lấy cậu.
Omega cảm thấy sợ hãi.
“Nếu cậu cảm thấy thực sự khó chịu, vậy ngửi thử tin tức tố của tôi xem sao.”
“Tôi cũng có thể gọi bác sĩ tới đưa cậu sang phòng cấp cứu.”
“Chỉ 30 giây thôi.”
“Ưm… Có thể đừng cắn tôi được không…”
Âm thanh nức nở rất nhỏ của Omega vang lên bên tai người đàn ông.
Nhưng trong thời kỳ dễ cảm, Alpha nghe thấy lời cầu xin tha thứ và lời gợi mời tình dục gần như chẳng khác gì nhau.
Alpha cắn chặt răng, gân xanh nổi lên trên cánh tay. Cằm của Omega bị hắn bóp chặt trong lòng bàn tay, xoa nắn lúc nặng lúc nhẹ.
Alpha dựa vào chiều cao và thân hình vượt trội tuyệt đối, đè chặt bả vai Omega, ép cậu vào tường, lồng ngực nóng bỏng dán sát vào xương bướm mảnh khảnh của đối phương, hơi thở nóng rực phả ngay lên tuyến thể vẫn còn chưa hết sưng phồng ở sau gáy đối phương.
Lục Tư Ngôn rụt cổ lại: “Cầu, cầu xin ngươi…”
Ngón tay Omega cào vào tường, không ngừng cầu xin, giọng nói yếu ớt như cánh bướm đang run rẩy, khẽ chạm vào vành tai Alpha.
A… Ngứa thật.
“Cầu ta à?”
Người đàn ông cười khẽ.
Giọng nói khàn khàn như muốn đoạt mạng, hắn vươn tay vén tóc của Omega lên, trán chạm vào trán người kia, gần như thì thầm bên tai:
“Cầu xin… cũng vô ích.”
Người đàn ông cúi đầu, cắm răng vào cổ Omega, mạnh mẽ xuyên qua tuyến thể, giống như giữa mùa hè cắn nổ một trái nho ướp lạnh mọng nước.
“Ưm…” Đau quá.
Bàn tay Omega đang cầm chiếc chăn đơn, vì quá đau đớn nên cậu buộc phải giãy giụa kịch liệt.
Thế nhưng trong quá trình bị đánh dấu, Omega càng phản kháng, vết cắn lại càng bị xé rách nghiêm trọng hơn.
Alpha đành phải dùng lòng bàn tay hung hăng ép chặt vai cậu, gắt gao cố định Omega trên vách tường.
Lục Tư Ngôn hoàn toàn không thể cử động. Chỉ có thể mặc người đòi lấy.
Cơn đau dữ dội khiến Omega choàng tỉnh, cậu đột nhiên mở mắt, choáng váng đến mức chỉ có thể nhìn rõ trần nhà màu trắng toát trong một giây, cùng với túi truyền dịch lắc lư treo lơ lửng phía trên đầu.
Mùi thuốc sát trùng gay gắt.
Cậu… hiện tại… đang ở bệnh viện sao?
Omega hoa mắt chóng mặt, nhưng cảm giác bỏng rát đau đớn ở sau cổ không ngừng nhắc cậu nhớ rõ: chuyện tối hôm qua không phải là mơ.
Cậu thật sự đã bị Alpha đánh dấu.
Hương Sơn Trà Tuyết Tùng vẫn còn lưu lại, xét theo mức độ nồng đậm thì có vẻ chỉ là đánh dấu tạm thời.
Lục Tư Ngôn nhớ tới người đó, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Cậu khẽ sờ lên tuyến thể phía sau cổ mình, đã được xử lý sạch sẽ, đang được che lại bằng một miếng dán cách ly.
Ngoài cửa phòng bệnh vang lên tiếng cha mẹ cậu đang khẽ trò chuyện với bác sĩ điều trị chính.
“Thể trạng của tiểu thiếu gia, có chút không ổn.”
“Không thể dùng thuốc ức chế để giảm bớt kỳ phát tình, lại không có Alpha thích hợp để trấn an…”
“Omega sau khi thành niên, mỗi kỳ phát tình chỉ càng lúc càng mãnh liệt, dữ dội.”
“Nhưng con nhà chúng tôi mới vừa tròn mười tám, còn chưa từng có bạn trai, cũng không thể tùy tiện tìm đại một Alpha…”
“Nếu trong thời gian này có thể tìm được một Alpha thích hợp để kết hôn, tiến hành đánh dấu vĩnh viễn, vậy thì dĩ nhiên là tốt nhất.”
“Còn nếu thật sự không tìm được, người nhà cũng nên cân nhắc để cậu ấy quen tạm một bạn trai trước, giúp giảm bớt kỳ phát tình.”
Nếu không, cứ dựa vào ý chí để chống chọi lâu dài sẽ gây tổn thương rất lớn cho cơ thể, đặc biệt là với tuyến thể. Mức độ tin tức tố thậm chí có thể suy giảm.
Lục Tư Ngôn từ nhỏ đã có thể chất dị ứng hiếm gặp, thuốc ức chế dùng để giảm kỳ phát tình của Omega đối với cậu đều vô hiệu.
Từ sau khi phân hoá thành Omega, cậu luôn phải một mình chịu đựng những kỳ phát tình rối loạn. Bởi vì không có thuốc hỗ trợ khống chế, mỗi kỳ đến đều như một lần vượt qua cửa tử.
“Vị Alpha ngày hôm qua cắn con nhà chúng tôi, thật ra lại rất phù hợp.”
“Độ phù hợp tin tức tố có thể đạt tới 95%, chỉ là lần đầu gặp mặt xảy ra hiểu lầm, thật sự mạo phạm. Không biết đối phương có còn sẵn lòng hay không.”
Bác sĩ nhẹ giọng nói: “Nghe nói vị tiên sinh đó hôm qua khám ở khoa Ngoại A, là bị bầm tím ở tay do đua xe ngoài ý muốn.”
“Còn thích đua xe à?” Cha của Lục Tư Ngôn do dự.
Tính cách những Alpha phóng khoáng và bốc đồng như vậy, con nhà họ chưa chắc có thể khống chế được.
Nhưng xét tổng thể tình huống hiện tại, đành phải bất chấp: “Thôi, cứ để họ gặp mặt trước đã.”
Lục Tư Ngôn vô tình nghe được cha mẹ đang tìm kiếm Alpha đã đánh dấu tạm thời mình ngày hôm đó, chắc là muốn tác hợp hai người họ phát triển một mối quan hệ lâu dài và ổn định. Như vậy, bản thân sẽ không còn phải một mình chịu đựng những kỳ phát tình gian nan nữa.
Omega mặt đỏ bừng, trong lòng thấp thỏm. Cậu không bài xích, ngược lại còn mơ hồ mong chờ.
Nhưng mấy ngày trôi qua, cha đưa đến cho cậu danh sách các đối tượng xem mắt, lại chẳng có ai là vị Alpha trong ký ức kia.
Lục Tư Ngôn cẩn thận dò tìm ảnh chụp hai lượt, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ba, người kia… ba mẹ không tìm thấy sao?”
“Người kia?”
Cha Omega nhất thời không phản ứng kịp: “À, con nói là…”
Ông có vẻ có điều khó nói, ngay cả động tác gọt táo cũng trở nên luống cuống: “À, à, là… tìm không thấy.”
“Con cũng biết mà, bây giờ tìm người khó lắm.”
Cha cậu bảo đừng suy nghĩ lung tung, trong nhà đã giúp cậu chọn ra mấy Alpha đủ điều kiện, diện mạo, nhân phẩm, gia thế đều rất tốt, đặc biệt là độ phù hợp tin tức tố không cái nào dưới 80%.
Lục Tư Ngôn cầm xấp ảnh Alpha điều kiện tốt đó, trong lòng lờ mờ mất mát, chẳng chọn được ai phù hợp.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày xuất viện, cha vì bận việc nên chỉ đưa cậu đến trước cửa nhà, dặn dò vài câu phải nghỉ ngơi cho tốt.
Lục Tư Ngôn đeo ba lô, vòng vèo đi vào trong nhà, liền bị Lục Thời Nguyên chặn lại.
Cậu tránh trái cũng bị chắn, tránh phải cũng không được, đành phải ngẩng đầu yếu ớt nhìn lên.
Lục Thời Nguyên đứng ngay chỗ huyền quan, hai tay khoanh trước ngực, cao lớn từ trên nhìn xuống: “Nghe nói mày cắn cổ đại thiếu gia nhà họ Tiêu? Thật đúng là muốn đảo lộn trời đất rồi. Một Omega cấp A mà cũng dám cắn Alpha cấp S?”
“Hơn nữa cắn ai không cắn lại đi cắn Tiêu Yến Tu. Mày có biết mày khiến nhà họ Lục bị liên lụy thảm thế nào không?”
Lục Tư Ngôn ngơ ngác: “Ai là… Tiêu Yến Tu?”
Lục Thời Nguyên tức đến bật cười: “Ngay cả Tiêu Yến Tu mà mày cũng không biết? Thái tử gia của nhà họ Tiêu ở đế đô, chính là Alpha mà mày đã cắn khiến hắn rơi vào kỳ dễ cảm đó!”
Là hắn sao?
Hắn là… Tiêu Yến Tu?
Nhưng nếu là hắn, vậy tại sao cha lại bảo cậu là không tìm được người kia?
“Đúng là gây họa mà không biết. Mày có biết mày đã chọc phải rắc rối lớn cỡ nào không? Cắn đại thiếu gia nhà họ Tiêu, hiện giờ khiến Tiêu gia tức giận, công việc kinh doanh của Lục gia cũng bị ảnh hưởng.”
Tiêu gia tức giận?
Còn ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của Lục gia?
Vậy… có nghĩa là người Alpha mà cậu thích, thật ra vốn dĩ không hề muốn bị cậu cắn?
Chẳng qua là rơi vào kỳ dễ cảm, lại là do cậu chủ động tiến lại gần, hắn không còn cách nào khác mới đánh dấu tạm thời?
Cho nên Tiêu gia mới tức giận, khiến cha và ba Alpha của cậu mấy ngày nay bận tối mắt tối mũi?
Họ rõ ràng cố gắng muốn giúp cậu tìm một Alpha phù hợp, nhưng đến khi phát hiện đó là đại thiếu gia nhà họ Tiêu – người mà bọn họ không với tới nổi – liền gạt cậu rằng không tìm được?
Lục Thời Nguyên quát lớn: “Tự suy nghĩ lại đi! Đến kỳ phát tình mà còn chạy lung tung, mày có não không vậy?”
Lục Tư Ngôn bối rối đứng ở cửa ra vào, dáng vẻ của một Omega vừa làm chuyện sai trái, hoảng loạn đến mức không biết đặt tay chân ở đâu.
Cậu lớn lên ở cô nhi viện, đến năm mười bốn tuổi mới được đón về nhà họ Lục. Tính tình cậu mềm yếu từ nhỏ, mấy năm nay cũng không có bạn bè. Cậu lại càng không thể hòa nhập với nhóm con nhà giàu, căn bản không có cách nào tiếp cận Tiêu Yến Tu, càng đừng nói gì đến việc mặt đối mặt để xin lỗi.
Nhưng Omega không từ bỏ. Cậu rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, nghĩ ra đủ cách để dò hỏi. Thậm chí còn lần ra được tài khoản Instagram của Tiêu Yến Tu, từ một góc ảnh nhận ra biển số xe, sau đó tìm được quán bar gần đây hắn thường lui tới.
Tối hôm đó, Lục Tư Ngôn hành động ngay. Cậu mang theo lễ vật để xin lỗi, trực tiếp chạy đến quán bar kia.
Ai ngờ lại bị chặn ngay ngoài cửa: “Trẻ vị thành niên không được vào.”
Tiểu Omega quấn mình trong áo lông vũ trắng như một chú gấu Bắc Cực, cố gắng giải thích: “Tôi đã thành niên rồi.”
Cậu lấy chứng minh nhân dân ra để chứng minh, nhưng đối phương vẫn từ chối: “Đây là quán bar chỉ dành cho hội viên.”
“Tôi có thể tiêu tiền ngay bây giờ. Làm hội viên tạm thời cũng được.”
Cậu thật sự có chuyện rất quan trọng, hiện tại nhất định phải vào trong tìm người.
Nhưng với vẻ ngoài ngoan ngoãn và cách ăn mặc như thế này, ai dám để một Omega như cậu đi vào?
Quán bar dành riêng cho hội viên, khách khứa toàn là người giàu sang quyền quý, hoặc là con nhà hào môn đến đây tìm bạn tình, hoặc là đang xem xét đối tượng liên hôn.
Nếu cậu thực sự vào rồi gây ra phiền phức, quán bar này có thể sẽ phải đóng cửa.
Lục Tư Ngôn giằng co với nhân viên không được bao lâu, rất nhanh đã bị vây lại. Vài bảo vệ xô đẩy lôi cậu ra ngoài.
Đúng lúc ấy, một giọng Alpha vang lên từ phía sau, mang theo vài phần ý cười: “Sao lại bắt nạt một Omega thế? Còn là một tiểu Omega đáng yêu thế này?”
Từ ánh đèn đỏ lập loè bước ra một người đàn ông, vóc dáng cao lớn, khoác một chiếc áo măng-tô đen dài trên vai, tay kẹp một điếu thuốc.
Dáng người hắn quá chuẩn, ngũ quan sắc nét, đặc biệt là ánh mắt nửa cười nửa không kia, khiến Lục Tư Ngôn nhận ra ngay trong một giây.
Đẹp trai.
Thật sự quá đẹp trai.
Omega khẩn trương đến mức tim đập loạn. Việc gặp lại hắn đột ngột như vậy khiến cậu hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý.
Thậm chí cậu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm mang theo ý trêu chọc kia. Cậu ôm chặt hộp quà nhỏ trong tay, xoay người muốn rời đi.
Alpha làm một động tác tay với các nhân viên an ninh đang cung kính cúi đầu với hắn, tất cả lập tức tản ra.
Nam nhân tiến lại gần: “Tiểu gia hỏa, em đến gây chuyện với tôi đấy à?”
Thời buổi này… đánh dấu tạm thời rồi cũng phải chịu toàn bộ trách nhiệm sao?
Rõ ràng là tiểu Omega này cắn hắn trước, còn cắn đến nỗi miệng toàn máu.
Giờ lại tìm tới cửa đòi tính sổ?
Ánh mắt nam nhân lướt qua chiếc cổ trắng nõn của cậu, vì bị kéo mạnh nên khăn quàng cổ lệch sang một bên, để lộ ra mép của miếng dán che tuyến thể.
Sau khi đánh dấu tạm thời, Omega và Alpha trong giai đoạn tuyến thể chưa hoàn toàn khôi phục, sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm với biến hóa tin tức tố đối phương.
Alpha khẽ bật cười, giọng hắn hạ xuống trầm thấp, cúi người gần sát tai Omega, hơi thở phả nhẹ vào vành tai cậu:
“Vẫn chưa hết kỳ phát tình đã chạy tới rồi?”
“Muốn gì đây?”
“Định quyến rũ tôi à?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Tư Ngôn thẹn thùng: Tôi thật sự không muốn quyến rũ anh mà.