Trên cầu thang bệnh viện, lục thẩm ngậm tẩu thuốc, mắt nhìn chằm chằm vào mặt Nhiễm Thanh, giọng u ám nói:
“Nhà các người đúng là đụng trúng thứ không dễ chơi rồi đấy…”
Lục thẩm khẽ cười lạnh, trong tiếng cười có cả châm biếm, mỉa mai, và một chút vui sướng khi thấy người khác gặp nạn.
Tiếng cười ấy khiến trong lòng Nhiễm Thanh thấy khó chịu. Nhưng giờ phút này, người duy nhất mà cậu có thể tìm để hỏi về những chuyện quái dị kia, chỉ còn mỗi lục thẩm.
Tuy bà âm dương quái khí làm người ta cảm thấy không thoải mái, nhưng Nhiễm Thanh vẫn phải đè nén cảm giác bực bội trong lòng, chân thành nói:
“Lục thẩm, cháu muốn cứu cha… Mong thẩm giúp cháu.”
Giọng điệu của cậu rất lễ phép, vẻ mặt cũng nghiêm túc.
Lục thẩm dù khắc nghiệt, nhưng cũng không có muốn làm Nhiễm Thanh khó xử. Bà rít một hơi thuốc, nhả khói rồi nói:
“Cha ngươi, Nhiễm lão tam, dù không thân thiết gì lắm với ta, nhưng cũng từng có chút giao tình. Nếu ông ấy gặp chuyện, ta không thể không giúp.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play