Đàm Chanh vốn định đi đến viện của lão thái thái, nghe vậy bước chân dừng lại, nhíu mày nhìn về phía Mặc viện.
Nàng ấy vẫn luôn không mấy thích mấy người bằng hữu chơi cùng Đàm Dữu, luôn cảm thấy các nàng đối với Đàm Dữu không có bao nhiêu chân tình, chỉ là muốn dựa dẫm vào quan hệ với Đàm gia mà thôi.
Nhưng đây dù sao cũng là chuyện riêng của Đàm Dữu, nàng ấy không tiện hỏi nhiều, nhưng hôm nay mấy người này đã mắng đến cả mặt Đàm Dữu rồi.
Đàm Dữu thở dài, nói với Đàm Chanh: "A tỷ cứ đi lo việc của mình đi, chút chuyện nhỏ này ta tự mình có thể xử lý."
Đàm Chanh do dự một thoáng, rồi mới nhấc chân tiếp tục đi về phía trước. Mối quan hệ tỷ muội vừa mới hàn gắn, Đàm Chanh không muốn vì mấy người ngoài mà lại nảy sinh rạn nứt: "Được."
Trong Mặc viện, Tô Ngu phe phẩy chiếc quạt trong tay, một phong thái phong lưu phóng khoáng, chỉ nhìn riêng gương mặt này, thật sự là đẹp, nhưng khổ nỗi nàng ta lại dùng gương mặt này để cười ra tiếng ngỗng kêu.
Trong ba người, tiếng cười của nàng ta là lớn nhất: "Cái óc heo của Ngô Gia Duyệt, ai dạy nó thì đúng là tìm đường chết."
Bạch Khanh phụ họa theo: "Còn không phải sao, nó thi bao nhiêu năm rồi mà vẫn là một tú tài, Ngô gia có nó thì coi như trên mộ tổ tiên châm phải pháo lép, tiếng rắm cũng không nổ ra được."
"Ủa? A Dữu đâu, sao lề mề nửa ngày không ra, đang làm gì ở trong đó vậy?" Tô Ngu thu quạt lại, nắm trong tay, xách vạt áo lên bậc thềm, cười ranh mãnh nói: "Chẳng lẽ là mang hoa khôi về, lúc này còn đang phong lưu khoái hoạt?"
Vẻ mặt Tô Ngu lén lén lút lút, cười một cách dâm đãng, rõ ràng là muốn xem náo nhiệt, nhưng miệng lại giả nhân giả nghĩa nói: "Thế này không được đâu, nếu để lão thái thái và trưởng tỷ của ngươi biết được, không bị đánh cho một trận mới lạ."
Bạch Khanh vừa nghe có hoa khôi, mắt liền sáng lên, vài bước đã thoắt lên bậc thềm, la hét: "Cho ta xem với, cho ta xem với."
Chỉ có người thật thà Tô Uyển đứng dưới bậc thềm trong viện, vỗ đùi kêu: "Mau ra đây, mau ra đây."
Tô Uyển chỉ tay ra cửa: "A Dữu ở bên ngoài kìa, các ngươi vào trong làm gì."
Tô Ngu đứng ở đầu hành lang, vẻ mặt nghi hoặc: "Ở bên ngoài?"
Bạch Khanh người đã xông vào phòng, nghe vậy thất vọng lui ra: "Sớm nói chứ, làm ta mừng hụt một phen."
Nàng ta còn tưởng có hoa khôi thật.
Đàm Dữu đứng ở chỗ cổng tròn của đình viện, có chút tò mò: "Các ngươi làm sao biết được tin tức?"
Nhắc đến chuyện này, Tô Ngu phải cười nhạo Ngô Gia Duyệt một trận: "Đó tự nhiên là giúp ngươi lén lút hỏi thăm rồi, con ranh đó tranh hoa khôi với ngươi, chúng ta sao có thể làm ngơ được."
Hôm qua Đàm Dữu một mình uống rượu ở hoa lâu, ba người này không có ở đó, nếu không, nếu biết chuyện hẹn đánh nhau buổi tối, chắc chắn đã xách gậy cùng đi với Đàm Dữu rồi.
Bạch Khanh đi tới, cánh tay tự nhiên khoác lên vai Đàm Dữu: "Ngươi không phúc hậu gì cả, chuyện đánh nhau thế này sao lại không rủ chúng ta."
Đàm Dữu muốn biết không phải là chuyện đánh nhau, mà là làm sao họ hỏi thăm được tin tức.
Ngay cả nàng cũng là vừa mới biết, chứng tỏ chuyện này còn chưa lan truyền rộng rãi, nhưng ba người Tô, Bạch, Tô lại nghe được trước tiên.
Tô Ngu cười gượng, mở quạt ra, sờ sờ mũi, mắt nhìn đi nơi khác. Bạch Khanh cũng thu tay lại, cười hề hề nói: "Chuyện này..."
Đàm Dữu im lặng chuyển ánh mắt sang người Tô Uyển.
Tô Uyển: "..."
Tô Uyển nhìn trái nhìn phải, nhưng ánh mắt của Đàm Dữu không hề di chuyển, lúc này nàng ta mới rụt cổ cúi đầu.
Tô Uyển và Tô Ngu là đường tỷ muội, Tô Ngu lại là đích nữ trong nhà. Chỉ có điều Tô gia quan nhỏ chức thấp, đích nữ Tô Ngu còn không bằng thứ nữ nhà giàu.
Ở kinh thành, nếu không có tiền để thông quan hệ, thì chỉ có thể đi con đường khác, cho nên Tô Ngu theo lời phân phó của mẹ, làm tốt quan hệ với "Đàm Dữu".
Chuyện này "Đàm Dữu" trong lòng biết rõ, lúc tâm trạng tốt thì kéo Tô, Bạch, Tô lại với nhau như chị em tốt, lúc tâm trạng không tốt cũng không thiếu những lời châm chọc và cười nhạo.
Tuy "Đàm Dữu" không coi trọng họ lắm, nhưng mấy người Tô Ngu cũng không để trong lòng, vẫn vô tư vô lo tìm nàng.
Trong ba người này, Tô Uyển nhát gan và thật thà nhất, Đàm Dữu liếc mắt một cái là nhìn ra: "Ngươi nói đi."
Tô Uyển luôn cảm thấy khi bị Đàm Dữu nhìn chằm chằm, da đầu bất giác căng lên, có cảm giác như bị phu tử gọi tên trả lời câu hỏi, không thể không thành thật khai báo: "Đường tỷ đã dùng tiền để hỏi thăm từ Ngô phủ."
Tô Uyển: "Sáng nay lúc chúng ta ra ngoài có đi ngang qua Ngô phủ, thấy có ngự y xách hòm thuốc từ trong ra, liền biết có thể đã xảy ra chuyện."
Tô Uyển thừa nhận, các nàng ôm tâm lý xem náo nhiệt, cho rằng Đàm Dữu đã đánh cho Ngô Gia Duyệt một trận tơi bời, đầu tiên là vỗ đùi nói đáng đời, sau đó lại bắt đầu lo lắng.
Tô Ngu dùng tiền hỏi thăm người Ngô gia, lúc này mới biết người bị bệnh là Ngô đại nhân, nghe nói là vì tức giận công tâm mà ngất đi, còn nguyên nhân bà ta tức giận là vì Trường hoàng tử đã tìm cho Ngô Gia Duyệt một phu tử, nói là muốn giúp nàng ta thi đỗ trong kỳ thi mùa thu.
Đây chẳng phải là tìm cho con rùa lớn một lão sư để dạy nó cách nhảy qua long môn sao, hoàn toàn là mơ mộng hão huyền.
Mấy người Tô Ngu nhận được tin tức liền đến báo cho Đàm Dữu, muốn làm cho nàng vui vẻ một chút.
"Ngô đại nhân cũng biết nữ nhi mình là cái thứ gì, cho nên đã ngất trước rồi." Tô Ngu ha ha cười.
Đàm Dữu nghe xong, khẽ thở dài: "Tốn bao nhiêu bạc để hỏi thăm chuyện này?"
Tiếng cười của Tô Ngu lập tức tắt ngúm, nàng ta nhìn về phía Bạch Khanh, Bạch Khanh lên tiếng đánh thái cực: "Cũng không nhiều, năm, năm lượng..."
Nàng ta còn chưa nói xong, Tô Uyển đã đưa một bàn tay ra, rành rọt từng chữ: "Năm mươi lượng."
Dù sao cũng là Ngô gia, bạc ít căn bản không hỏi ra được gì, đặc biệt là với gia đình bình dân như nhà Tô gia, hạ nhân Ngô phủ nhìn các nàng đều là hất cằm, dùng lỗ mũi để nhìn.
Tô Ngu và Bạch Khanh trừng mắt nhìn Tô Uyển, Tô Uyển ngẩng đầu nhìn trời.
Tô Ngu và Bạch Khanh: "..."
Nàng ta thật thà cái rắm!
Tô Ngu ngượng ngùng cười, không dám nhìn sắc mặt Đàm Dữu, dùng đầu quạt cọ cọ thái dương, hàm hồ nói: "Tháng này có lẽ phải uống ít rượu một chút."
Nàng ta cũng không có nhiều tiền như vậy, là ba người góp lại, mỗi người mấy chục lượng góp vào.
Chuyện này các nàng không muốn nói cho Đàm Dữu, là sợ rõ ràng đã tốn tiền để làm nàng vui, kết quả bị Đàm Dữu biết được, nói không chừng sẽ mắng ngược lại các nàng là đồ ngốc, tiền cho ai không tốt lại đi cho Ngô gia.
Đặc biệt là trong lòng Tô Ngu và các nàng đều biết, Đàm Dữu không phải đau lòng vì tiền của các nàng, mà là cảm thấy các nàng làm mất mặt mình.
Tô Uyển mũi chân cọ đất, Bạch Khanh trở tay gãi cổ. Bạch Khanh nói: "Hay là, hay là chúng ta về đi?"
"Ngươi đừng tức giận, chúng ta chỉ là sợ thật sự đã xảy ra chuyện, lúc này mới tiêu tiền hỏi thăm, ít nhất bây giờ cũng có một chuyện vui đúng không?" Bạch Khanh khuấy động không khí.
Tô Ngu và Tô Uyển gật đầu theo.
Đàm Dữu tất nhiên không có tức giận, nàng là đau lòng tiền của các nàng.
Đặc biệt là năm mươi lượng đã tiêu đi, tin tức còn chưa hỏi thăm được đầy đủ, làm hại nàng trở thành chuyện vui bị mắng là "đồ ngốc".
Đàm Dữu xem như biết vì sao nguyên chủ trong sách chỉ có thể là một nhân vật pháo hôi. Bởi vì ba người bạn tốt này của nàng, tuy có đầu óc, nhưng hình như không nhiều lắm.
Nếu không quản không hỏi thì tương lai chỉ có thể là những kẻ ăn chơi trác táng.
Đàm Dữu nói: "Đừng đứng nữa, vào uống trà đi."
Hoa Thanh vừa lúc bưng khay trà lại, tiếp đón mấy người: "Tới đây, tới đây, ta pha trà xuân."
Nàng ấy cũng không biết tên loại trà mình pha là gì, nhưng nghe nói là trà xuân mới hái, thơm lắm.
Mấy người vào nhà ngồi xuống, bưng chén trà nhìn Đàm Dữu: "Không tức giận à?"
Đàm Dữu thổi nhẹ miệng ly bằng nắp trà: "Không tức giận."
Giọng nói của nàng bình tĩnh, mày mắt thư thái, đích xác không giống như đang tức giận.
Ba người Tô, Bạch, Tô đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Tô Ngu lại khoe khoang: "Tiếc là không hỏi rõ được Trường hoàng tử mời ai dạy Ngô Gia Duyệt."
Đàm Dữu ngước mắt: "Mời ta."
Tô Ngu miệng vẫn còn nói: "Chuyện ngốc như vậy ai mà thèm làm."
Tô Ngu cúi đầu uống trà, chép miệng hai cái, quay đầu nhìn Đàm Dữu: "Ngươi nói gì?"
Đàm Dữu nói: "Trưởng hoàng tử mời ta, đi dạy Ngô Gia Duyệt."
"..."
Trong phòng im lặng ba giây, Tô Ngu gật đầu mở miệng: "Mời ngươi à."
Chỉ một thoáng bình tĩnh như vậy, Tô Ngu vẫn không khống chế được mà nhảy dựng lên, nước trà văng cả vào vạt áo và mu bàn tay, nóng đến mức nàng ta phải vẩy tay liên tục: "Khốn nạn! Mời ngươi à! Ta này... Ta cũng không hỏi rõ sao lại mời ngươi... Chẳng trách Ngô đại nhân tức đến ngất đi... Sớm biết vậy ta tốn tiền này làm gì, ta đúng là đồ ngốc."
Đàm Dữu thản nhiên dùng nắp trà đậy lại chén trà, để tránh Tô Ngu quá kích động mà phun nước miếng vào.
Tô Ngu như thể đang xác nhận, nhìn về phía Đàm Dữu: "Thật là ngươi à?"
Đàm Dữu gật đầu: "Thật là ta, người trong cung đến truyền lời trước các ngươi một bước."
Tô Ngu mặt xám như tro tàn ngồi xuống, tay vịn vào mép bàn. Nàng ta đã mắng Đàm Dữu mấy câu rồi?
Tô Ngu trừng mắt nhìn Tô Uyển và Bạch Khanh, tay chỉ qua mặt hai người đang kinh ngạc như nhau, ngay lúc nàng ta mở miệng, Bạch Khanh còn ăn ý hơn nàng ta, hai người gần như đồng thời lên tiếng: "Ngươi đúng là đồ ngốc!"
Tô Uyển: "..."
Tô Uyển lén nhấp một ngụm trà, không dám hó hé.
Đàm Dữu rất hứng thú mà tựa lưng vào ghế, xem các nàng nói chuyện.
Tô Nгу dùng khăn lau nước trà trên mu bàn tay và vạt áo: "Trưởng hoàng tử sao lại để ngươi dạy Ngô Gia Duyệt chứ?"
Đàm Dữu thản nhiên tỏ vẻ: "Có lẽ vì ta là tiến sĩ nhị giáp, xuất thân hàn lâm."
Tô Ngu ngơ ngác gật đầu. À đúng rồi, các nàng suýt nữa đã quên Đàm Dữu là hàn lâm chính thức.
"Quả nhiên phế vật chỉ có ta... các ngươi." Tô Ngu chỉ vào Bạch Khanh và Tô Uyển: "Ngươi xem A Dữu đều là hàn lâm, các ngươi là cái gì?"
Đàm Dữu buông chén trà, nhìn về phía ba người: "Không sao, tháng chín mới thi mùa thu, vẫn còn kịp."
Bạch Khanh không nhịn được cười nhạo: "Cái đống bùn lầy Ngô Gia Duyệt kia, cho nó thêm ba năm nữa nó cũng không thi đỗ được."
"Ta không chỉ nói nó," Đàm Dữu khẽ cười: "Ta còn nói các ngươi, đều kịp cả."
Ba người Tô, Bạch, Tô mặt mày ngơ ngác.
Đàm Dữu hỏi: "Muốn làm hàn lâm không?"
Ba người gật đầu, Bạch Khanh còn gãi cổ cười, có chút ngượng ngùng: "Ai mà không muốn chứ."
Tiếc là các nàng không phải loại người đó.
Nghĩ lại, nếu được làm hàn lâm, đó sẽ là một cảnh tượng phong quang biết bao, đến lúc đó gia phả cũng phải vì nàng ta mà sửa lại, đưa tên nàng ta lên trang đầu!
Đàm Dữu lại hỏi: "Vậy các ngươi có bằng lòng nỗ lực không?"
Tô Ngu cảm thấy không ổn, không đợi nàng ta nghĩ lại, Đàm Dữu nói: "Đợi các ngươi có công danh, lúc cưỡi ngựa dạo phố danh vang kinh thành, đó sẽ là một vinh quang phong quang biết bao. Vừa có thể làm rạng danh gia tộc, lại có thể thực hiện được bản thân."
Giọng nàng không nhanh không chậm, rõ ràng bốn người đang ngồi nói chuyện phiếm, nhưng nghe nghe, ba người Tô, Bạch, Tô lại có một thôi thúc muốn đứng dậy cúi đầu lắng nghe.
Đàm Dữu làm công tác tư tưởng cho các nàng, giọng điệu bình thản: "Bây giờ trầm mê tửu sắc, chỉ đạt được niềm vui nhất thời, và còn cảm giác trống rỗng vô vị. Các ngươi cũng giống Ngô Gia Duyệt, chỉ là thiếu một cơ hội để phấn đấu."
"Dục vọng cấp thấp có thể đạt được bằng cách buông thả, dục vọng cao cấp chỉ có thể đạt được bằng cách kiềm chế."
Tô Uyển giơ tay, yếu ớt hỏi: "Vậy chúng ta nên làm gì?"
Tô Ngu thì nghiêm túc suy nghĩ: "Bây giờ về nhà, đắp chăn đi ngủ vẫn có khả năng thực hiện được trong mơ."
Ánh mắt Đàm Dữu lướt qua, Tô Ngu lặng lẽ cười hai tiếng: "Đùa thôi, đùa thôi."
Nàng ta bưng chén trà trước mặt, cạy cạy thành chén trà nói: "Chúng ta đều không phải loại người đó, sao mà thi được?"
Đàm Dữu buông chén trà, hai chân vắt chéo, lưng dựa vào ghế, tay đặt trên chân, mặt mày vui mừng: "Ta dạy các ngươi."
Dạy một người cũng là dạy, dạy ba người cũng là dạy.
Tô Ngu không phản ứng kịp.
Đàm Dữu nói: "Ba ngày sau, các ngươi cùng ta đến Ngô gia đi học, năm mươi lượng các ngươi đưa cho Ngô gia cứ coi như là tiền ăn ở trả trước."
Nàng duỗi tay bưng chén trà nhấp một ngụm, tầm mắt lướt qua từng người một: "Các ngươi không sợ không bằng Ngô Gia Duyệt à?"
Sao có thể thế được!
Tô Ngu vỗ bàn đứng dậy: "Ta có thể không bằng cái đống bùn lầy đó sao?"
Bạch Khanh và Tô Uyển gật đầu theo.
Đàm Dữu rất hài lòng, người trẻ tuổi phải có tinh thần và sự quyết tâm như vậy.
Các nàng mạnh, quốc gia mới mạnh.
Khi mấy người Tô Ngu rời khỏi Đàm phủ thì vẫn còn đang nói: "Đợi ta trúng tiến sĩ, vào hàn lâm, ta phải đốt pháo một ngày một đêm ở đầu ngõ, ai đi ngang qua đều được thưởng tiền."
"Ta phải bắt nương ta sửa lại gia phả, ta đứng đầu!" Bạch Khanh vỗ ngực: "Ta chính là hàn lâm!"
Hai người đã bắt đầu mơ mộng, cho đến khi Tô Uyển hỏi: "Chúng ta đến đây làm gì vậy?"
Tô Ngu gõ gõ vào lòng bàn tay bằng xương quạt, "aida" một tiếng: "Tìm A Dữu uống rượu chứ sao."
"..."
Kết quả thì sao, Đàm Dữu cho các nàng uống một chậu canh gà, và đặt trước ba suất đi học sau ba ngày.
Tô Ngu im lặng, Bạch Khanh kinh hãi, hai người liếc nhau, lần lượt chỉ vào mũi đối phương: "Ngươi mà cũng muốn thi hàn lâm!"
Tô Uyển: "..."
Tô Ngu điên cuồng phe phẩy quạt: "A Dữu chắc là say rồi, lời nói không thể coi là thật."
Bạch Khanh nhăn nhó mặt: "Vậy chúng ta có đi học ở Ngô phủ không?"
Tô Ngu cười: "Đồ ngốc mới đi."
·
Khi Đàm Chanh đến viện của lão thái thái, bà đang tưới hoa.
"Tổ mẫu." Đàm Chanh nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề: "Sao ngài lại đồng ý để A Dữu đến Ngô gia?"
Đàm lão thái thái năm nay đã năm sáu mươi tuổi, tóc đã có màu ngân bạch, nhưng ẩn trong mái tóc đen thì không nhiều lắm.
Đặc biệt là lão thái thái tuy thân hình hơi béo, nhưng may mắn là thân thể khỏe mạnh, tinh thần sảng khoái rõ ràng không giống như tuổi hoa giáp, nhìn thấy Đàm Chanh lại, lão thái thái thẳng eo cười liếc nàng ấy: "Sao vẫn cứ nóng nảy không chịu được thế?"
Đôi mắt của Đàm lão thái thái sáng ngời có thần, không hề vẩn đục: "Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, gặp chuyện phải trầm tĩnh mới được, vội vàng hấp tấp như vậy khi làm việc sẽ bị người ta bắt được nhược điểm."
Khi tiểu thị hầu bên cạnh lão thái thái đi qua, va vào chậu hoa bên chân, tiểu thị đang định cúi xuống, thì thấy Đàm Chanh đã trước hắn một bước ngồi xổm xuống đặt lại chậu hoa.
Lão thái thái dùng khăn lau bùn đất trên tay, cười: "Con ngày thường trong mắt đâu có những thứ này, hôm nay sao vậy?"
Đàm Chanh ngồi xổm trên đất: "A Dữu buổi sáng cũng làm như vậy."
"Vậy thật là hiếm lạ," lão thái thái cố ý ngẩng đầu nhìn: "Mặt trời mọc ở đằng tây à?"
Đàm Chanh vỗ vỗ tay: "A Dữu hôm nay khác hẳn ngày thường, như thể đã trưởng thành ổn trọng hơn nhiều."
"Người ta rồi sẽ phải trưởng thành, rất nhiều người sẽ trưởng thành chỉ sau một đêm, không có gì lạ." Lão thái thái không cảm thấy có gì lạ: "Con đã nói A Dữu khác với ngày thường, sao còn chưa tin nó có năng lực dạy Ngô Gia Duyệt?"
"Hàn Lâm Viện vốn dĩ đã có chức vị dạy học, A Dữu nhàn rỗi nhiều năm, nếu có thể nắm lấy cơ hội lần này, tương lai vào Thái Học Viện cũng không phải là không thể."
Bàn tay sạch sẽ ấm áp của lão thái thái đặt lên vai Đàm Chanh, vỗ vỗ: "Hơn nữa, mệnh lệnh của Trường hoàng tử, Đàm gia có thể từ chối sao?"
Lời này như thể có thâm ý, bề ngoài là chỉ Đàm Dữu, nhưng thực chất là đang nói Đàm Chanh.
Còn hai ngày nữa, mà Trường hoàng tử truyền lời lại nói rõ ngày, để Đàm Dữu ba ngày sau đến phủ họ Ngô dạy học.
Ba ngày sau, vừa vặn là sau khi cung yến kết thúc.
Đàm Chanh mày càng nhíu chặt hơn: "Cung yến..."
Nàng ấy dừng lại một chút, ngón tay đặt trên đầu gối hơi siết chặt thành nắm đấm: "Thật sự không có cách nào sao?"
Lão thái thái cười mà không nói, bà rũ mắt nhìn mấy chậu hoa vừa mới bị va phải trên đất: "Con nói A Dữu giúp con đặt lại chậu hoa à? Vậy mấy chậu này tặng nó đi, nói với A Dữu, đừng nhìn những bông hoa này giai đoạn đầu dung mạo bình thường thậm chí còn mọc kỳ quái, nhưng thực chất chủng loại quý báu, đều là hạt giống tốt."
"Chỉ cần có kiên nhẫn, sẽ luôn có thể nở ra những bông hoa xinh đẹp."
Lão thái thái chậm rãi đi vào trong phòng: "Ngày kia cung yến mang theo A Dữu, những dịp như thế này, nó nên đi mở mang tầm mắt nhiều hơn."
Trước đây, Đàm Dữu không tham gia cung yến, một là nàng không muốn đi, hai là những người dự tiệc đều là đích nữ, cho dù là thứ nữ, cũng phải là thứ nữ có tài mới xứng được mang ra ngoài mở mang tầm mắt.
Năm nay lão thái thái muốn mang Đàm Dữu đi, trong lòng Đàm Chanh vô cùng vui mừng.
"Vâng."
Tương lai nếu có lỡ như, lúc bất đắc dĩ, Đàm gia không có nàng ấy, ít nhất vẫn còn có A Dữu ở đó.
Trong nháy mắt hai ngày đã qua, cung yến bắt đầu vào giờ Thân*.
*Giờ Thân: khoảng thời gian 3 giờ chiều đến 5 giờ chiều