Hoa Thanh chỉ là hiếm khi có dịp nghịch ngợm một chút, nếu là đổi lại trước đây thì chủ tử chắc chắn đã phi cho nàng ấy một ánh mắt sắc như dao găm.

Dù sao thì một nữ nhân cũng không muốn để người khác biết rằng khi mình ở hoa lâu, trong tình huống bên cạnh chẳng có mấy nam tử mà vẫn sẽ mở một phòng riêng để nghỉ ngơi một mình.

Người trong kinh thành đều cho rằng "Đàm Dữu" trầm mê tửu sắc, cả ngày lưu luyến quên về ở hoa lâu, thực chất nàng cũng chỉ là giả vờ một chút để cố ý chọc tức lão thái thái.

Đàm gia không phải là thế gia danh môn sao, Đàm Chanh nàng ấy không phải thanh cao tự giữ sao, ngay cả tên sân viện cũng là chữ "Bạch" thuần khiết không tì vết, còn nàng "Đàm Dữu" là bùn nhão không trát lên tường được, vậy thì nàng cứ mục nát trên mặt đất cho các nàng xem.

Viện của "Đàm Dữu" tên là Mặc, nàng liền cảm thấy nó hoàn toàn tương phản với chữ Bạch của Đàm Chanh, là lão thái thái cảm thấy nàng từ nơi nhỏ bé đến chính là một cục mực đen, ngâm trong bồn nước trong của Đàm gia, liền thành thủy mặc, làm bẩn danh tiếng của Đàm gia.

"Đàm Dữu" cái khác không được, nhưng lại vô cùng tự ti và nhạy cảm, điều này mới tạo nên tính cách phản nghịch và hành vi cố ý buông thả của nàng.

Chỉ là "Đàm Dữu" còn chưa đủ lớn mật và liều lĩnh, trước khi hành sự luôn phải để ý đến điểm mấu chốt của lão thái thái, cho nên rất nhiều chuyện chỉ bề ngoài trông có vẻ hoang đường, thực chất vẫn chưa quá khác người.

Chuyện này Hoa Thanh biết, những kẻ ăn chơi trác táng ngày thường hay qua lại với "Đàm Dữu" cũng biết.

Hoa Thanh lặng lẽ cười, tiến đến bên cạnh Đàm Dữu: "Chủ tử, tỉnh rượu chưa ạ?"

Tâm trạng Đàm Dữu đã khôi phục bình tĩnh, nghiêng mắt nhìn Hoa Thanh với vẻ hơi bất đắc dĩ. Hoa Thanh gãi gãi gáy cười ngây ngô, cảm thấy tâm trạng của Đàm Dữu hôm nay chắc là không tệ nên cũng không mắng nàng ấy.

Hoa Thanh hoạt bát hẳn lên, chuẩn bị đi nhà bếp sắp xếp bữa sáng.

Nàng ấy còn chưa ra khỏi cổng sân thì đã thấy Đằng Hoàng - nha đầu hầu cận bên cạnh Đàm Chanh - đang vội vã đi tới.

Hoa Thanh lập tức cũng không đi nhà bếp nữa, mà chạy nhanh về sau lưng Đàm Dữu, eo lưng thẳng tắp, tay áo xắn lên, vẻ mặt hung tợn nhìn đối diện Đằng Hoàng.

Đàm Dữu ngơ ngác, rũ mắt liếc nhìn tay áo của Hoa Thanh đang xắn lên như muốn xuống sông bắt cá, duỗi tay kéo xuống cho nàng ấy: "Y phục cho chỉnh tề."

Hoa Thanh "a" một tiếng, sau đó lại trợn mắt trừng về phía Đằng Hoàng: "Ngươi tới làm gì?"

Người này là người bên cạnh Đàm Chanh, chẳng lẽ là vì chuyện đánh nhau ngày hôm qua, đại tiểu thư muốn đến hỏi tội chủ tử nhà mình?

Đằng Hoàng thực ra cũng đang bực bội, chủ tử nhà mình sao hôm nay lại đột nhiên lên cơn, nhớ ra việc mời Đàm Dữu qua viện ăn cơm chứ?

Sân của hai tỷ muội gần như liền kề nhau, chỉ cách có mấy bước chân, nhưng mấy năm gần đây cả hai đều rất ít khi bước chân qua lại.

Lúc đầu, Đàm Chanh còn đến Mặc viện mấy lần, một là sợ Đàm Dữu mới đến kinh thành ở không quen, hai là muốn xem trong Mặc viện còn thiếu thứ gì không.

Nào ngờ mỗi lần nàng ấy đến, đều bị người ta châm chọc mỉa mai một trận, cũng không được chào đón cho lắm. Lâu dần, Đàm Chanh cũng không tự mình đến nữa, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình của Đàm Dữu qua hạ nhân hầu hạ ở Mặc viện.

Hôm nay là lần đầu tiên ngoại lệ, Đàm Chanh mời Đàm Dữu đi ăn sáng, còn canh đúng giờ trước khi Đàm Dữu ăn cơm mới sai nàng ấy đến mời.

Đằng Hoàng hít sâu một hơi, hướng về phía Đàm Dữu mở miệng, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng như đang thuật lại: "Nhị tiểu thư, chủ tử mời ngài qua dùng bữa sáng."

Đằng Hoàng nói xong liền nín thở chờ Đàm Dữu lên tiếng châm chọc, sau đó lại xám xịt mặt mày trở về phục mệnh.

Nàng ấy trong lòng không nhịn được thầm mắng, chủ tử nhà mình cũng thật là, tại sao lại đi mời vị ở Mặc viện này ăn sáng chứ, rõ ràng là lấy mặt nóng dán mông lạnh của người ta, nhiều năm như vậy cũng không thấy đói chết nàng đâu.

Đằng Hoàng nói xong, Đàm Dữu còn chưa lên tiếng, Hoa Thanh đã chống nạnh lên tiếng trước: "Uầy, đại tiểu thư tốt bụng thế nhỉ, cố ý chờ chúng ta chủ tử ăn cơm sao? Nhưng chúng ta sợ cơm của ngài quý giá, ăn vào sẽ cấn rụng răng mất."

"Ngươi!" Đằng Hoàng trừng Hoa Thanh, Hoa Thanh trừng lại.

Nếu so quyền cước, Đằng Hoàng tự nhiên không phải là đối thủ của Hoa Thanh, kẻ quen dùng chiêu thức hoang dã này, cho nên chỉ có thể mím chặt môi, không phục mà thu hồi ánh mắt.

Hoa Thanh như thể vừa đánh thắng trận, đắc ý dùng ngón cái lau mũi, tay thuận thế chỉ ra cổng sân, động tác liền mạch: "Cút."

Ngày thường, nếu "Đàm Dữu" không có tâm trạng, những việc này đều do Hoa Thanh làm.

Nào ngờ hôm nay lại khác.

Đàm Dữu giơ tay nắm lấy cánh tay sắp đưa ra của Hoa Thanh, chặn chữ "cút" lại trong cổ họng Hoa Thanh, sau đó ngước mắt nhìn về phía Đằng Hoàng, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói ôn hòa: "Được, ta thay bộ quần áo rồi sẽ đi, ngươi chờ ta một lát."

Đằng Hoàng là lần đầu tiên nghe Đàm Dữu nói tiếng người, kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt, chất phác gật đầu: "Được, được, không thành vấn đề."

Nhị tiểu thư biết nói tiếng người rồi?!

Không hề mỉa mai, cũng không ngấm ngầm hại người, mà là khách sáo ôn hòa nói chuyện với nàng ấy.

Đằng Hoàng đưa tay véo cánh tay mình, đây không phải là mơ chứ?

Bên cạnh, Đàm Dữu buông Hoa Thanh ra, ra hiệu cho nàng ấy cùng mình vào nhà.

Hoa Thanh cũng đang ngơ ngác nghi hoặc, đây là chuyện gì thế này?

"Chủ tử, sao ngài lại đồng ý chứ, ngài không sợ nàng ta lúc ăn cơm lại bày ra cái bộ dạng đó à?" Hoa Thanh không biết nên dùng từ gì để hình dung cái vẻ đó, tóm lại là nhìn vào liền cảm thấy khác biệt với các nàng, như thể có một sự ưu việt bẩm sinh, chỉ cần ngồi đó là có thể so bì người khác xuống.

Mỗi khi chủ tử nhà mình cùng lão thái thái và đại tiểu thư ăn chung một bàn, liền có thể cảm nhận rõ ràng lão thái thái và đại tiểu thư có cùng một khí thế, còn chủ tử nhà mình thì xa xa không bằng.

Đàm Dữu thay chiếc áo khoác ngoài hơi dính mồ hôi, nói với Hoa Thanh: "Chỉ là người một nhà cùng nhau ăn cơm thôi mà."

Người một nhà?

Hoa Thanh đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Đàm Dữu vì tưởng như mình nghe nhầm.

Đây là lời từ miệng chủ tử nhà mình nói ra sao?

Hoa Thanh trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, như thể có thứ gì đó đã thay đổi.

Hoa Thanh, người vốn vui vẻ như một chú cún con, lúc này lại cụp đầu, đuôi rũ xuống đất, không một tiếng động mà đi theo sau Đàm Dữu.

Trên đường đến Bạch Viện, Đằng Hoàng dẫn đường phía trước luôn không nhịn được quay đầu lại nhìn Đàm Dữu.

Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, nhưng sao hôm nay trông lại có vẻ thư thái và dễ chịu lạ thường, không giống ngày thường, nhìn vào là thấy phiền.

"Cẩn thận." Đàm Dữu mở miệng, đồng thời duỗi tay nắm lấy cánh tay Đằng Hoàng.

Đằng Hoàng chỉ lo nhìn người mà không nhìn đường nên suýt nữa vấp phải chậu hoa ven đường. Nàng ấy đứng vững lại, khẽ vuốt ngực, cung kính hành lễ với Đàm Dữu: "Tạ nhị tiểu thư."

Lời nói thật tâm thật ý.

Đàm Dữu thu tay lại, cúi người đặt lại chậu hoa bị Đằng Hoàng làm nghiêng, rồi mới vỗ vỗ tay nói với nàng ấy: "Đi đường phải nhìn đường, nếu không dễ xảy ra chuyện."

Đằng Hoàng tiếp thu, gật đầu.

Trong chính sảnh, Đàm Chanh đã chờ ở đó, một tay chắp sau lưng, đứng ở cửa nhìn ra sân.

Đàm Chanh còn trẻ mà đã ra vẻ chững chạc, trên mặt là một vẻ phong khinh vân đạm, chỉ có tiểu thị đang đứng sau lưng nàng ấy chờ chia thức ăn mới có thể thấy, bàn tay chắp sau lưng của Đàm Chanh, nắm đấm vì căng thẳng thấp thỏm mà siết chặt đến mức nào.

Đàm Chanh vừa sợ Đàm Dữu không đến, lại vừa sợ Đàm Dữu đến rồi sẽ nói những lời khó nghe.

Tối qua, một tiếng "A tỷ" đã khiến Đàm Chanh nhen nhóm một tia hy vọng về việc hàn gắn mối quan hệ tỷ muội. Đàm Dữu say rượu sẽ gọi nàng ấy là "A tỷ", chứng tỏ trong lòng nàng vẫn có người trưởng tỷ này.

Tuy Đàm Chanh và muội muội này không cùng một phụ thân, cũng không lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng đối với Đàm Chanh mà nói, Đàm Dữu cũng là một thành viên của Đàm gia, là ấu muội mà nàng ấy cần bảo vệ.

Nào ngờ đối phương lại có thành kiến sâu sắc với nàng ấy.

Bây giờ thấy Đàm Dữu và Đằng Hoàng cùng nhau đến, môi mỏng của Đàm Chanh khẽ mím lại, eo lưng càng thẳng tắp hơn.

Hoa Thanh xa xa liếc một cái, trong lòng cười nhạo, thầm nghĩ ra vẻ làm oai cho ai xem chứ.

Đến trước mặt Đàm Chanh, Đằng Hoàng lập tức lại gần, nhỏ giọng thì thầm bên tai Đàm Chanh, giọng điệu không giấu được vẻ kích động và kinh ngạc: "Chủ tử, nhị tiểu thư vừa rồi đỡ ta một phen!"

Theo phong cách trước đây của Đàm Dữu, đỡ là không thể nào, nói không chừng còn nhân lúc nàng ấy sắp ngã mà đẩy một cái, sau đó ôm bụng cùng Hoa Thanh cười to giễu cợt nàng ấy:

'Nha đầu bên cạnh trưởng tỷ, mà chỉ có cái đức hạnh này sao?'

Đàm Chanh nghe xong "ừ" một tiếng.

Đằng Hoàng cảm thấy chủ tử chắc chắn cũng kinh ngạc như mình, đang định lại gần nói thêm hai câu, thì thấy Đàm Chanh nghiêng mắt nhìn nàng ấy, nói lại là: "Ngươi qua một bên đi, đừng nói thầm với ta."

Đằng Hoàng ngơ ngác khó hiểu: "???"

Đàm Chanh nhìn Đàm Dữu lên bậc thềm, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, mình thì nghiêm túc bước ngang một bước, kéo ra khoảng cách với Đằng Hoàng: "Nếu không A Dữu sẽ cho rằng chúng ta đang nói xấu nàng."

Đằng Hoàng im lặng nhìn chủ tử đang phân rõ giới hạn với mình: "..."

Đây còn là vị đại tiểu thư trầm ổn bình tĩnh, xử sự không kinh hoảng của nàng ấy sao?

Hôm nay rốt cuộc là ai không bình thường?

"A tỷ." Đàm Dữu bước lên bậc thang, nhìn về phía vị trưởng tỷ này.

Nàng trước đây vẫn luôn nghĩ, nếu có một vị tỷ tỷ hoặc muội muội, nàng có lẽ sẽ không hình thành tính cách nghiêm chỉnh như vậy, có thể sẽ hoạt bát hơn một chút.

Bây giờ trời giáng xuống một vị tỷ tỷ ưu tú, Đàm Dữu rất là thưởng thức.

Đặc biệt là vị tỷ tỷ này nỗ lực nghiêm túc, so với những người có thiên phú dị bẩm, tùy tiện làm gì cũng có thể thành công, Đàm Dữu càng kính nể loại người chăm chỉ khắc khổ, làm việc đến nơi đến chốn.

Người trước là thiên phú, người sau là tự kỷ luật.

Đàm Chanh trên mặt không biểu hiện, nhưng tay sau lưng lại nắm càng chặt hơn: "Ừm."

Đàm Chanh "ừm" xong không khỏi nhíu mày, có phải là quá lạnh nhạt không, nhưng nếu nàng ấy quá nhiệt tình, có phải sẽ càng khác thường hơn không?

"Ăn cơm đi." Đàm Chanh hướng về phía bàn bên cạnh.

Nơi Đàm mẫu nhậm chức gọi là tỉnh Thanh Thủy, vì gần sông nước nên có rất nhiều loại cá. Trên bàn cơm hôm nay, năm món thì có đến ba món là cá, cách làm cũng đều là cách làm thường thấy ở tỉnh Thanh Thủy, có thể nói là món ăn quê nhà của Đàm Dữu.

Đàm Chanh rõ ràng là đã để tâm, chiếu cố khẩu vị của Đàm Dữu, mà Hoa Thanh liếc qua, theo bản năng nhìn về phía Đàm Dữu.

Chủ tử sẽ tức giận chứ?

Đàm Dữu sau khi đến kinh thành rất ít khi ăn cá, càng không thích người khác nhắc đến tỉnh Thanh Thủy. Nếu có thể, nàng hận không thể mình sinh ra và lớn lên ở kinh thành.

Hoa Thanh thầm nghĩ, ha, đại tiểu thư chủ động khiêu khích, xem chủ tử không lật cái bàn này lên!

Hoa Thanh khoanh tay đứng bên cạnh, lưng hông quay ra cửa, run chân chờ Đàm Dữu động thủ. Đến lúc đó đánh nhau, mình sẽ thay chủ tử chặn gia đinh ngoài cửa, ai bảo đại tiểu thư chọc chủ tử nàng trước.

Đàm Dữu động thủ...

Cầm lấy đũa, gắp một miếng cá.

Hoa Thanh: "?"

Đàm Dữu mở miệng: "Hương vị rất ngon, chỉ là buổi sáng không thích hợp ăn nhiều dầu mỡ như vậy, nếu là buổi trưa ăn chắc chắn sẽ ngon miệng hơn."

Đàm Chanh cũng động đũa nếm thử, nàng ấy ngày thường ăn uống tương đối thanh đạm, hôm nay là chiếu cố khẩu vị của Đàm Dữu mới làm một bữa thịnh soạn vào buổi sáng: "Được."

Không khí giữa hai người rất tốt, không có nửa phần căng thẳng, càng không có ánh mắt so chiêu giấu giếm kịch liệt.

Hoa Thanh: "??"

Chuyện này không giống như nàng ấy nghĩ, sao còn chưa đánh nhau?

Hoa Thanh nghi hoặc, đừng chỉ nói thôi chứ chủ tử, nếu trong lòng khó chịu thì ta trực tiếp động thủ.

Nhưng mà Đàm Dữu không có nửa phần khó chịu, thong thả ung dung ăn cơm, cử chỉ tao nhã đại khí. Khi dùng đũa công gắp cá, chỉ gắp ở vị trí thuận tiện, chứ không lật qua lật lại để chọn phần thịt non ở bụng cá.

Hoàn toàn khác với lúc ăn cơm cùng Hoa Thanh và những người khác.

Nàng ngồi bên cạnh Đàm Chanh, cũng không hề kém hơn Đàm Chanh, người xuất thân đích trưởng nữ nửa phần, như thể là người cùng một thế giới.

Hoa Thanh không biết vì sao, cảm thấy khoảng cách giữa mình và chủ tử, trong khoảnh khắc này đã bị kéo dãn ra vô hạn. Chủ tử đột nhiên đứng về phía đại tiểu thư và lão thái thái, chỉ có mình nàng ấy còn ở lại chỗ cũ.

Hoa Thanh yên lặng thu lại nửa bàn chân đang run rẩy, thành thật đứng thẳng, không biết làm sao mà mân mê ngón tay, mím chặt môi chậm rãi cúi đầu.

Đàm Chanh vốn là người không thích nói chuyện, lúc ăn cơm càng im lặng không nói. Nhưng trước đây, khi nàng ấy và lão thái thái yên tĩnh ăn cơm, Đàm Dữu luôn ném đũa bỏ đi, nói các nàng ra vẻ cho ai xem.

Hôm nay, Đàm Chanh hít sâu một hơi mở miệng nhằm chủ động tìm đề tài, để mình có vẻ hòa hợp với Đàm Dữu một chút, duy trì tình cảm tỷ muội mỏng manh đã được thiết lập từ tối qua đến sáng nay: "Muội..."

Nàng ấy vừa mở miệng, Đàm Dữu đã nhìn qua.

Đàm Dữu nuốt xong thức ăn trong miệng, nhẹ giọng nói: "A tỷ, ăn thì không nên nói."

Huống chi ăn cá, không cẩn thận sẽ bị hóc xương.

Đàm Chanh: "..."

Đàm Chanh, người vừa mới phấn chấn chuẩn bị tham gia vào "Đàm Dữu"thì đã bị một câu nói làm cho nghẹn lại, ngơ ngác "a" một tiếng.

Hai người đều không phải người ăn nhiều, một bàn thức ăn còn lại hơn nửa. Nhưng cũng may cả hai đều dùng đũa công gắp thức ăn, đồ ăn còn lại có thể mang xuống bếp cho những người khác ăn.

Đàm Dữu biết đồ ăn sẽ không bị lãng phí, cũng không hỏi thêm.

Đàm Chanh ăn cơm xong, súc miệng xong, thực ra còn muốn nói chuyện thêm với Đàm Dữu vài câu, chỉ là chưa kịp nói, đã thấy tiểu thị trong viện của lão thái thái vội vã đi tới.

Đàm Chanh nghi hoặc: "Chuyện gì mà vội vàng vậy?"

Tiểu thị lau mồ hôi trên đầu: "Trong cung truyền lời, nói là để nhị tiểu thư đảm nhiệm phu tử của Ngô đại tiểu thư, phụ trách đốc thúc công khóa của nàng ta."

Để Đàm Dữu làm lão sư cho Ngô Gia Duyệt?

Ngô gia tuy không bằng Đàm gia, nhưng dù sao cũng không phải là quan viên tầm thường dưới ngũ phẩm. Thân đệ đệ của Ngô đại nhân đang ở trong cung, là quý quân, còn bản thân Ngô đại nhân cũng đang nhậm chức ở Hàn Lâm Viện, quan hàm tam phẩm.

Bây giờ lại để Đàm Dữu đi làm phu tử cho đích trưởng nữ của Ngô gia, Ngô Gia Duyệt?! Có thể tưởng tượng được sau này Đàm Dữu sẽ khó khăn đến mức nào.

Không khác gì dê con vào hang sói, còn không bị bắt nạt chết sao.

Đàm Chanh trực tiếp đứng dậy, chau mày: "Tổ mẫu không nói gì sao?"

Tiểu thị lắc đầu: "Lão thái thái đã đồng ý rồi."

"Sao có thể đồng ý được chứ?" Đàm Chanh mày càng nhíu chặt hơn.

"Đồng ý không tốt sao?" Đàm Dữu đặt chén trà trong tay xuống, đi đến bên cạnh Đàm Chanh, gật đầu nói: "Ngô Gia Duyệt văn không được, võ cũng chẳng xong, đúng là nên học hành cho tốt. Nếu ta đã chỉ ra vấn đề của nàng ta, thì để ta giải quyết cũng được."

Nàng vẫn tương đối quen với việc dạy học sinh. Trường hoàng tử xem như đã giúp nàng "tái nhập nghề".

"Đây không phải là chuyện của Ngô Gia Duyệt," Đàm Chanh nói: "Đây là Trường hoàng tử cố ý, dùng muội làm mồi, để câu con cá Ngô gia này. Cuối cùng dù cá hay mồi ai thua ai thắng, hắn đều không lỗ."

Đàm Chanh nghĩ đến thủ đoạn của Tư Mục, cộng thêm việc hắn đêm qua đưa Đàm Dữu về, liền biết chàng ta không có ý tốt, lời nói theo bản năng buột miệng thốt ra: "Trưởng hoàng tử người này, không phải là người lương thiện."

Nàng ấy nói như vậy, Đàm Dữu không thể không giải thích cho Trường hoàng tử một câu: "A tỷ, muốn nhận biết một người, phải nhìn xuyên qua bề ngoài để thấy nội tâm, không thể dễ dàng kết luận."

Ví dụ như Hoa Thanh, bề ngoài hung hãn hiếu chiến, trông có vẻ kiêu ngạo khó thuần, nhưng thực chất rất bảo vệ chủ và rất nghe lời, mọi hành vi của nàng ấy dù đúng hay sai đều do Đàm Dữu trước đây ngầm đồng ý.

Còn nguyên chủ Đàm Dữu cho rằng vị đích trưởng tỷ Đàm Chanh luôn áp chế mình, cảm giác ưu việt mười phần, thực chất lại rất muốn hòa thuận với muội muội, cũng là thật lòng che chở nàng, chỉ là không biết làm sao để tìm đề tài chung.

Đánh giá một người tốt hay xấu, không thể thông qua bề ngoài. Đây là kinh nghiệm nhiều năm dạy học của Đàm Dữu, nàng cũng không vì học sinh hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, phản nghịch mà phủ nhận đối phương.

Huống chi, Trường hoàng tử đầu tiên là đưa nàng về phủ, sau lại giúp nàng có việc làm, thậm chí cả học sinh lạc hậu như Ngô Gia Duyệt cũng không từ bỏ, vi thần vì dân, tâm tư tỉ mỉ.

Đàm Chanh: "..."

Đàm Chanh nhìn Đàm Dữu nói năng như ông cụ non nhưng lại không hề có tâm cơ, thật muốn gõ vào đầu nàng mà hỏi:

'Muội thật sự đã nhìn xuyên qua bề ngoài ngoan ngoãn của Trường hoàng tử, để thấy được nội tâm đen tối của hắn sao?'

Đàm Chanh đi theo tiểu thị đến tìm lão thái thái, trước khi đi bỗng nhiên nhớ đến Đàm Dữu, bước chân không khỏi dừng lại một chút, nghiêng người hỏi nàng: "Cùng đi không?"

Đàm Dữu còn chưa mở miệng, đã nghe thấy ngoài viện có người gọi trước:

"A Dữu, A Dữu, có trò hay để xem!"

Là mấy người bạn ăn chơi trác táng của Đàm Dữu, hay nói đúng hơn là đám hồ bằng cẩu hữu của nàng.

Các nàng hiển nhiên không biết Đàm Dữu đang ở Bạch Viện, xông vào Mặc viện liền bắt đầu gào to: "A Dữu, có kịch hay! Nghe nói con ranh tranh hoa khôi với ngươi có người trị rồi!"

Mấy người rõ ràng là đến để chia sẻ chuyện vui, cười lớn nói: "Trưởng hoàng tử đã tìm cho con ranh đó một phu tử, ha ha ha ha, thằng ngốc nào lại muốn dạy nó chứ."

Đàm Dữu: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play