Giữa hạ tháng năm, sắc trời đã gần tối.
Trong phòng, trên giá đèn bằng gỗ đỏ cạnh đầu giường có đặt một giá nến bằng đồng, ngọn nến nhảy múa được che bởi chiếc chụp đèn chạm rỗng tinh xảo màu vàng ấm, ánh sáng tuy mỏng manh nhưng không hề chói mắt.
Dưới ánh sáng ấy, Đàm Dữu mơ màng tỉnh dậy từ trên giường, tay đặt lên mặt, ngón cái và ngón giữa dùng chút sức day day huyệt thái dương.
Nàng không biết người khác sau khi chết đuối tỉnh lại sẽ phản ứng ra sao, nhưng bản thân nàng lúc này rõ ràng cứ như vừa rơi vào vò rượu.
Huyệt thái dương giật thình thịch, dây thần kinh cả đầu căng như dây đàn, chỉ cần cử động nhẹ một chút là đầu óc quay cuồng muốn nôn.
Theo động tác cúi đầu của nàng, mái tóc dài trên vai trượt xuống mà rủ bên gò má, ngay cả trên tóc cũng mang theo mùi rượu nhàn nhạt chưa tan hết.
Đây là lần thứ hai Đàm Dữu tỉnh lại sau khi xuyên đến.
Lúc nàng mới tỉnh vẫn còn là giữa trưa, còn chưa kịp nhìn rõ thứ gì đã bị người ta vác từ hoa lâu ra ngoài. Bả vai của đối phương đè lên dạ dày nàng, xóc nảy khiến nàng đầu váng mắt hoa, cho nên sau một lúc tỉnh táo ngắn ngủi thì Đàm Dữu lại ngất đi.
Trong mơ, Đàm Dữu mới phát hiện mình đã xuyên vào một cuốn sách nữ tôn, còn tên sách là gì thì đã sớm quên mất, nhưng nội dung đại khái vẫn còn nhớ đôi chút.
Đàm Dữu là một giảng viên đại học, những loại tiểu thuyết và truyện tranh như thế này, nàng đã tịch thu không biết bao nhiêu cuốn, tất cả đều bị khóa trong ngăn tủ phía sau bàn làm việc, trên mỗi cuốn đều ghi rõ tên họ và mã số sinh viên của người bị tịch thu.
Xếp đặt ngay ngắn gọn gàng, để các sinh viên ấy sau khi tốt nghiệp thì đến nhận lại.
Đây mới chỉ là bản giấy, còn những bản điện tử tải về trên điện thoại và máy tính bảng thì nhiều không đếm xuể.
Có điều từ sau khi nàng mang theo máy chặn tín hiệu vào lớp, rõ ràng số lượng bản giấy đã nhiều hơn hẳn.
Đàm Dữu dĩ nhiên có thể hiểu được việc sinh viên ngủ gật, lơ là trong giờ học, nhưng không có nghĩa là nàng đồng tình với cách làm này.
Chỉ cần trong giờ học chịu khó nghe giảng thêm vài câu, thì lúc cuối kỳ đã có thể bớt đi mấy dòng trong nhóm chat: "Cô ơi, đói đói, cơm cơm."
Nàng phụ trách giảng dạy, chứ không phụ trách múc cơm, không cứu nổi nhiều sinh viên đang gào khóc đòi ăn như vậy.
Còn về tại sao Đàm Dữu lại nhớ được nội dung của cuốn sách này, có lẽ là vì bìa sách của nó quá đỗi nổi bật, đến mức khiến người ta chẳng buồn để ý đến tên sách.
Trên bìa sách, trong bối cảnh cổ kính, một nữ nhân dung mạo tinh xảo đứng ở giữa, xung quanh là những nam nhân với đủ loại tư thế và thân phận, tất cả đều như chim nhỏ nép vào người, người thì ôm tay, kẻ thì ôm đùi nữ nhân.
Bọn họ hở vai lộ chân, vừa nhìn đã biết không thể nào thẩm duyệt được.
Đàm Dữu cho rằng đây là một cuốn sách không đứng đắn, dù sao thì bìa sách cũng chẳng giống bìa sách của một tác phẩm tử tế, đợi đến lúc mở ra mới phát hiện, hình như là một cuốn tiểu thuyết tình yêu.
Sinh viên lúc ấy còn cố gắng giới thiệu để mua chuộc nàng: "Cô ơi, cô có biết nữ tôn n.p không, cực phẩm đó cô."
"..." Dù tác phong có phần lão cán bộ, nhưng thực tế Đàm Dữu cũng chỉ mới hai mươi bảy tuổi, đâu đến mức là đồ cổ từ thế kỷ trước.
Nàng khép sách lại, im lặng nhìn sinh viên: "Điều thứ hai trong «Luật Hôn nhân» của nước ta quy định, thực hành hôn nhân tự do, chế độ một vợ một chồng."
Sinh viên: "..."
Đàm Dữu cầm sách trở về văn phòng, vì sinh viên nói nó cực phẩm, nên nàng cũng muốn xem thử nó phẩm đến mức nào.
Là một giảng viên đại học thế hệ mới, nàng không thể quá xa rời vòng tròn của sinh viên được, mặc dù thói quen ngủ sớm dậy sớm của nàng đã tách biệt với đại đa số người trong xã hội rồi.
Sau khi mở sách ra, Đàm Dữu mới phát hiện cuốn sách này chủ yếu kể về câu chuyện nữ chính An Tòng Phượng trên con đường vươn tới đỉnh cao quyền lực, đồng thời thu nạp thêm nam chính Liễu Thịnh Cẩm và tổng cộng tám vị phu lang khác.
Tác giả có lẽ là người cuồng chi tiết, ngay cả thời gian ngủ của nữ chính cũng phân chia rành mạch.
Một đêm tám canh giờ, mỗi canh giờ nàng ấy ngủ với một người. Công bằng chính trực, thực sự thể hiện được cái gọi là kỹ thuật bưng nước không hề thiên vị.
Với một người mỗi ngày đều ngủ đúng giờ và thời gian ngủ không dưới tám tiếng như Đàm Dữu, nàng tỏ ra không thể hiểu nổi cách ngủ này của nữ chính, đồng thời vô cùng kinh ngạc.
Không sợ đột tử hay sao?
Đàm Dữu lật xem qua loa, rồi đem cuốn truyện n.p cực phẩm này cùng những cuốn tiểu thuyết khác khóa vào trong ngăn tủ.
Lúc ấy, Đàm Dữu thế nào cũng không ngờ được mình sẽ xuyên vào trong sách. Giờ đây, khi đã là người trong sách, tâm thái của nàng đã hoàn toàn khác với lúc đó, đến nỗi nàng còn có chút hối hận vì đã không đọc kỹ các chi tiết trong tiểu thuyết.
Có điều, điều may mắn duy nhất là giới tính của nàng không thay đổi, ít nhất không phải là một trong tám người kia.
Tuy chi tiết trong sách không nhớ rõ nhưng nếu gặp phải tình tiết đã từng đọc qua thì Đàm Dữu cảm thấy mình ít nhiều cũng có thể nhớ lại một chút, còn nhớ được bao nhiêu thì hoàn toàn phụ thuộc vào vận may.
Nếu sau khi chết đuối có thể sống lại một lần nữa, vậy chứng tỏ vận may của nàng cũng không tệ.
Đàm Dữu từ nhỏ đã lớn lên cùng ông nội trong đại viện, từ sau khi ông nội qua đời, nàng cũng không còn người thân nào vướng bận trên cõi đời này.
Còn về việc không có các thiết bị điện tử, Đàm Dữu lại càng quen thuộc. Ngay cả khi có điện thoại, nàng cũng rất ít khi sử dụng.
Thiết bị điện tử giống như ma túy của thời hiện đại, quá dễ làm tê liệt tư duy của con người, ngón tay lướt lướt trong mơ màng, chớp mắt một cái là thời gian đã trôi qua.
Đàm Dữu vẫn luôn hy vọng sinh viên có thể đặt điện thoại xuống và chăm chú nghe giảng, nhưng khổ nỗi bọn họ luôn âm thầm làm trái.
Sau này, Đàm Dữu đã học được cách dùng ma pháp để đối phó ma pháp —-
Nàng mua một cái máy chặn tín hiệu, từ đó về sau trong giờ học rốt cuộc không còn nghe thấy tiếng "timi" nữa.
Ma cao một thước, đạo phải cao một trượng.
Đàm Dữu quay đầu nhìn ra ngoài, xuyên qua cửa sổ giấy có thể thấy sắc trời bên ngoài đã tối mịt.
Quy luật làm việc và nghỉ ngơi nhắc nhở nàng rằng đã đến giờ đi ngủ.
Ngủ sớm không chỉ dưỡng gan, mà còn có thể thúc đẩy quá trình trao đổi chất, cải thiện tâm trạng, giúp giảm cân và tăng cường sức khỏe.
Đàm Dữu tay chống ván giường chuẩn bị nằm xuống, tuy nàng không biết mình xuyên thành ai, thân phận là gì, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc có chuyện gì thì để rạng sáng mai hãy nói.
Nào ngờ Đàm Dữu còn chưa nằm yên, đã nghe thấy cửa phòng mình bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra.
"Chủ tử, ngài tỉnh rồi!" Thấy Đàm Dữu ngồi trên giường, Hoa Thanh hai mắt sáng rỡ, giọng điệu kích động.
Đàm Dữu theo tiếng động nhìn qua, thì liền thấy nha đầu mặt tròn giữa trưa đã vác nàng chạy ra khỏi hoa lâu đang xách theo đèn lồng bước nhanh tới.
Hoa Thanh thổi tắt chiếc đèn lồng trong tay, đồng thời nhanh nhẹn thắp sáng những giá nến khác trong phòng.
Căn phòng vừa rồi còn tối tăm trong nháy mắt đã sáng sủa hơn rất nhiều, lúc này Đàm Dữu mới phát hiện ra thân phận của mình hẳn là không thấp, bởi vì những thứ trong phòng này đập vào mắt đều là đồ tốt.
"Ngài tỉnh là tốt quá rồi, vừa rồi nô tỳ ở bên ngoài lượn lờ cả buổi, còn đang nghĩ nếu ngài mà không dậy thì nô tỳ có nên vào gọi ngài không đây."
Hoa Thanh mở tủ áo bằng gỗ đỏ ra chọn quần áo cho Đàm Dữu.
Đàm Dữu ngơ ngác: "Giờ này, không phải nên đi ngủ sao?"
Cổ đại không có thiết bị giải trí, chẳng phải người ta ngủ càng sớm hơn sao? Hay là nàng phụ trách đi gõ mõ cầm canh?
Hoa Thanh sững sờ, ngỡ mình nghe nhầm: "Ngủ ư? Mới giờ này mà ngủ nghê gì chứ, chúng ta còn có chính sự phải làm mà."
Hoa Thanh ôm quần áo tới gần, lo lắng nhìn Đàm Dữu: "Có phải ngài vẫn chưa tỉnh rượu không?"
Hoa Thanh là một kẻ lắm lời, nói không ngừng nghỉ: "Theo nô tỳ thấy, giữa trưa ngài không nên thi uống rượu với con ranh đó, cái thứ dưỡng phụ chó ấy uống rượu vào là động tay động chân với ngài. Nếu không phải nô tỳ phản ứng nhanh vác ngài chạy ra ngoài, thì lúc này ngài đã phải chịu thiệt rồi."
"..." Chính vì tư thế vác đại bác của Hoa Thanh lúc vác nàng chạy thục mạng, mà dạ dày của Đàm Dữu bây giờ vẫn còn âm ỉ khó chịu.
Hoa Thanh xắn tay áo lên: "Nỗi ấm ức này chúng ta không thể chịu được, tối nay đã hẹn dạy cho bọn chúng một bài học rồi, sao có thể nhận thua được chứ." Nàng ấy vừa nói vậy, Đàm Dữu liền nhớ ra mình là ai, bởi vì trong sách có một nhân vật trùng tên với nàng.
Thực ra tiểu thuyết nào cũng gần giống nhau, vì để tạo ra một nhóm đối chiếu với nữ chính mà bao giờ cũng phải sắp xếp một hai nữ phụ có điều kiện và tính cách cực tốt nhưng lại không có duyên với nam nhân để làm nền.
Mà nguyên chủ "Đàm Dữu" trùng tên trùng họ với nàng lại không phải là nữ phụ, mà là thứ muội pháo hôi của nữ phụ Đàm Chanh.
Đàm gia ở kinh thành thân phận hiển hách, tổ mẫu của Đàm Chanh là Đàm lão thái thái lại càng là Thái phó tam triều, trên triều đình có hơn phân nửa văn thần đều là môn sinh của bà, cho nên quyền cao chức trọng, có tiếng nói trên triều.
Mà Đàm Chanh, với tư cách là đích trưởng tôn nữ do một tay Đàm lão thái thái bồi dưỡng, kiến thức, học vấn và tâm tính đều cực tốt, hơn nữa lại giữ mình trong sạch, có thể nói là nữ phụ hoàn mỹ.
Trước khi nữ chính thiên tài An Tòng Phượng đến kinh thành, tấm gương học tập của giới trẻ trong kinh chính là Đàm Chanh chăm chỉ hiếu học lại cầu tiến.
Còn "Đàm Dữu" ư, chính là từ trái nghĩa của Đàm Chanh.
Nàng tuy thông minh, nhưng sự thông minh này so với đích tỷ thì chẳng đáng nhắc tới.
Đàm Chanh tựa như ngôi sao mới đang từ từ mọc lên, còn Đàm Dữu lại là ánh nến leo lét.
Ánh nến sao có thể so bì với sao trời?
Lâu dần, ánh nến này liền biến dị. Nàng ghen tị với sự thông tuệ của trưởng tỷ, vừa sa ngã buông thả bản thân, vừa hy vọng có ai đó có thể kéo vị đích tỷ cao cao tại thượng kia xuống vũng bùn để cùng nàng mục rữa.
Về sau, nàng càng dốc sức khơi mào mâu thuẫn giữa nữ chính An Tòng Phượng và Đàm Chanh, khiến hai người cùng thích một nam chính là Liễu Thịnh Cẩm.
Có người tranh giành thì bao giờ cũng hấp dẫn hơn một chút, đây cũng là lý do Liễu Thịnh Cẩm vượt qua bảy nam chính khác để trở thành nam chính số một.
Điều Đàm Dữu ấn tượng sâu sắc nhất chính là, nữ chính An Tòng Phượng đỗ lục nguyên, nữ phụ Đàm Chanh là thiếu niên thiên tài, pháo hôi "Đàm Dữu" cũng là người xuất thân từ Hàn Lâm, một đám người như vậy lại ầm ĩ cãi vã nửa ngày chỉ vì mấy gã nam nhân?
Giống loài nam nhân đã khan hiếm đến mức này rồi sao?
Một đám người não yêu đương vây quanh nam nhân đánh nhau, trong khi bối cảnh lại là các vương triều xung quanh đang thôn tính vương triều của các nàng.
Kết cục của truyện là triều đình đổi chủ, còn nữ chính thì mang theo tám vị phu lang của mình ẩn cư nơi điền viên, sống một cuộc sống mỹ mãn một đêm tám lần.
Còn về nguyên chủ "Đàm Dữu" thì đã sớm bị xử lý. Chút tâm cơ và âm mưu của nàng chẳng đáng nhắc tới, đây cũng là lý do nàng ấy chỉ là pháo hôi chứ không phải vai ác.
Nhờ Hoa Thanh nhắc nhở, Đàm Dữu mới nhớ ra nguyên chủ mới đến kinh thành được bốn năm.
Đàm lão thái thái tài năng bản lĩnh lớn, nhưng khổ nỗi nữ nhi duy nhất trong nhà cũng chính là mẫu thân của Đàm Dữu lại không có chí tiến thủ, chỉ giành được một chức quan ở tỉnh ngoài, mang theo chính quân và sườn quân cùng đi nhậm chức.
Mười ba năm đầu đời, Đàm Dữu được nuôi dưỡng bên cạnh mẫu thân.
Vì ở nơi nhỏ bé, nguyên chủ tự cho mình là thiên tài, lại còn bị nuông chiều đến mức vô pháp vô thiên, tính tình chẳng tốt đẹp gì. Mãi cho đến khi khoa cử đến kinh thành vào Đàm phủ, nàng mới phát hiện mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, đứng chung với đích trưởng tỷ, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào đích tỷ.
Dưới sự chênh lệch tâm lý này, nguyên chủ không những không cầu tiến, ngược lại còn trách hoàn cảnh bất công, trách tổ mẫu không nuôi nàng bên cạnh, thế cho nên dù là xuất thân nhị giáp, thông qua triều thí vào được Hàn Lâm Viện thì cũng chỉ là tầng dưới của Hàn Lâm.
Tự biết không bì được với Đàm Chanh, nguyên chủ bèn tự sa ngã, từ đó chốn lầu xanh gác tía nàng là khách quen, trong các cuộc ẩu đả không thể thiếu mặt nàng.
Trận đánh hôm nay, chính là do nguyên chủ ở hoa lâu vì một hoa khôi mà tranh giành với kẻ ăn chơi trác táng ở kinh thành là Ngô Gia Duyệt, hai bên sau khi thi rượu đã buông lời độc địa, hẹn tối nay gặp ở đầu ngõ, ai không đi kẻ đó là điệt tôn nữ.
"Đàm Dữu" sở dĩ tức giận như vậy, cũng không phải vì hoa khôi, mà là vì những lời khiêu khích và khinh miệt của đối phương.
"Một thứ nữ mà cũng muốn so với chúng ta ư? Đừng nói là ba ngày sau dự cung yến cầu hôn Trường hoàng tử, ngươi ngay cả hoa khôi trong lầu này cũng không xứng, cút về quê mà cưới đồ nhà quê của ngươi đi."
Ba ngày sau trong cung, Trường hoàng tử mở tiệc, bề ngoài là ngắm hoa, thực chất là để chọn lựa thê chủ. Gần đây không ít người trong kinh đang rục rịch, chính là vì chuyện này.
Tiếc là "Đàm Dữu" thân là thứ nữ, thân phận đã kém một bậc, đương nhiên không có khả năng với tới con thiên nga trắng này.
Lúc này Ngô Gia Duyệt cố ý nói ra chuyện này, chính là để kích động "Đàm Dữu".
Có lẽ sợ "Đàm Dữu" không mắc câu, nàng ta mắt lóe lên, âm hiểm phỏng đoán: "Nói thật thì ngươi vào được Hàn Lâm Viện là nhờ ánh sáng của đích tỷ Đàm Chanh của ngươi đúng không, ai mà không biết nàng ta phụ trách triều khảo chứ."
Ngô Gia Duyệt căn bản không thể nào vì một hoa khôi mà để bụng, nàng ta thi rượu hẹn đánh nhau, chính là để giăng bẫy cho "Đàm Dữu" chui vào, từ đó kìm hãm Đàm Chanh.
Trường hoàng tử có ý với Đàm Chanh, các triều thần sao có thể để hắn được như ý!
Đến lúc đó "Đàm Dữu" gây ra án mạng, Đàm gia tự nhiên không còn mặt mũi nào vào cung dự yến, kế hoạch của Trường hoàng tử chắc chắn không thể thực hiện được.
Ngô Gia Duyệt đánh rắn dập đầu, đã thành công chọc giận "Đàm Dữu".
Thứ nữ và đích tỷ giống như những con dao găm khoét sâu vào lòng "Đàm Dữu", khiến nàng mất đi lý trí, lúc này mới mắc mưu, công khai hẹn đánh nhau với Ngô Gia Duyệt.
Trận đánh này, không nên hẹn, lại càng không nên đi.
So với Đàm Dữu đang nhíu mày trầm tư, Hoa Thanh rõ ràng đang tràn đầy tự tin muốn đại triển quyền cước.
Đàm Dữu ngồi trên giường, bị động nhận lấy quần áo: "Chúng ta có mấy người?"
Hoa Thanh kiêu ngạo: "Đương nhiên là hai người chúng ta rồi, trước đây mỗi lần đánh nhau, chủ tử ngài lấy một địch trăm, ta đây Hoa Thanh thì phụ trách dọn dẹp hậu quả giúp ngài, đám vô dụng trong kinh thành kia sao có thể là đối thủ của chúng ta được..."
Nàng ấy sau đó còn nói rất nhiều, nhưng Đàm Dữu chỉ nghe được hai chữ "hai người" là không nghe thêm nữa.
Đàm Dữu im lặng đem bộ quần áo vốn đã giũ ra gấp lại ngay ngắn.
Vậy thì càng không thể đi.
Chỉ là...
"Nếu đã hẹn rồi, không đi là thất ước, cũng không tốt." Đàm Dữu ánh mắt bình tĩnh nhìn Hoa Thanh.
Lúc Đàm Dữu nôn mửa giữa trưa, nàng từng thoáng nhìn qua mặt mình trong gương đồng, mắt hai mí, mũi cao, vóc dáng thon gầy, dung mạo thanh tú sạch sẽ.
Gương mặt này vô cùng xuất chúng, nhưng khổ nỗi giữa hai hàng lông mày lại tích tụ oán hận lâu ngày thành một vẻ lệ khí ngang tàng, giống như một lớp sương mù xám xịt che khuất đi dung mạo vốn khá ưa nhìn, chỉ còn lại hai chữ ăn chơi trác táng.
Giờ đây dưới ánh nến màu vàng ấm áp, Đàm Dữu ngồi trên giường, tay đặt trên bộ quần áo đã được gấp gọn, mày mắt trầm tĩnh, giọng nói rành rọt từng chữ không nhanh không chậm, lại khiến Hoa Thanh cảm thấy có sức uy hiếp hơn cả lúc Đàm Dữu đập bàn đá ghế trước đây.
Cẩn thận ngẫm lại, lại có chút giống phu tử của nàng ấy khi còn nhỏ.
Đàm phu tử nghiêm túc nói: "Đánh nhau chắc chắn là không tốt, lấy ít địch nhiều lại càng không lý trí."
Hoa Thanh đang nghe đến mơ màng sắp ngủ, thì thấy Đàm Dữu nói thêm: "Ngươi giúp ta gọi vài người, chúng ta cùng đi."
Hoa Thanh đột nhiên tỉnh táo, tinh thần phấn chấn: "Gọi ai ạ?"
Đôi mắt Hoa Thanh dần sáng lên, thầm nghĩ chắc chắn là muốn gọi mấy người bạn tốt của chủ tử nhà mình ở kinh thành.
Đến lúc đó các nàng ào ào kéo đến một đám người, đánh chết con ranh Ngô Gia Duyệt kia!
Đàm Dữu không nhanh không chậm nói: "Gọi người của Kinh Triệu Y phủ tới, cùng với mẫu thân của Ngô Gia Duyệt, Ngô đại nhân."
Hoa Thanh ngơ ngác, chỉ nghe được nửa câu sau.
Gọi ai? Đây là muốn đánh luôn cả nương của họ Ngô sao? Kích thích vậy sao!
Đàm Dữu không biết Hoa Thanh đang nghĩ gì, dù sao thì nàng đang muốn giăng bẫy thực thi pháp luật.
Đàm Dữu tính để Ngô đại nhân quản giáo lại con mình, Ngô Gia Duyệt hẹn người ẩu đả gây chuyện, có lẽ là do ngày thường công khóa quá ít, cuộc sống còn chưa đủ phong phú.