Thẩm Chiêu chưa từng trải qua việc hồi môn, kiếp trước càng không diễn qua màn nào giống thế này. Người duy nhất có thể nói vài câu về tình hình phủ Cung Thuận Hầu với hắn chính là Nhược Vũ, mà giờ kẻ ấy còn đang nằm thẳng cẳng ngoài sân kia kìa.
Hắn thậm chí còn tự gán cho mình một “buff mất trí nhớ”, đoán chắc rằng đêm tân hôn hôm ấy Nhược Vũ đã lén ra ngoài báo tin cho gã cha kế tiện nghi kia của hắn. Vậy nên hôm nay hắn thực sự rất mong chờ màn diễn đặc sắc của người cha kế ấy.
Sáng sớm tinh mơ, một gã sai vặt vào phòng cung kính hầu hạ Thẩm Chiêu rời giường rửa mặt.
Thẩm Chiêu mắt chưa kịp mở, cả người đều ê ẩm khó chịu, đầu óc mơ màng nặng trịch. Nam nhân ở thế giới nữ tôn này thể chất đúng là yếu kém đến đáng thương.
Hắn dùng một tay vén màn che, gắng gượng ngồi dậy, nheo mắt nhìn gã sai vặt đang giúp hắn thay trung y, giọng khàn khàn mệt mỏi hỏi:
“Giờ… giờ nào rồi?”
Gã sai vặt thoáng ngẩn người:
“Thị quân nói gì ạ? Nô tài nghe không rõ.”
Thẩm Chiêu hít một hơi sâu, miễn cưỡng lặp lại:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT