Vân Hải sơn trang là một tổ chức giang hồ quy mô không lớn, phạm vi quản hạt cũng chỉ giới hạn trong thị trấn nhỏ dưới chân núi. Thế nhưng kinh tế nơi đây không tồi, có thể so sánh với một số quận huyện xa xôi.
Sơn trang có rất nhiều người canh giữ, vượt xa tưởng tượng của Thẩm Chiêu. Ước chừng hơn vạn người, từ xa nhìn lại đã thấy rất hoành tráng. Cũng may phía sau sơn trang có một sân luyện binh rộng lớn, vừa đủ chứa tất cả. Thẩm Chiêu đứng quan sát cảnh các nàng luyện võ, cảm thấy có chút... kỳ lạ.
Loại cảm giác kỳ quặc không rõ nguyên do, nhưng khiến người ta mơ hồ cảm thấy nơi này khá chính quy. Đặc biệt là lúc hắn cùng Triệu Loan đi ngang qua, những người đang luyện võ kia bỗng dưng càng luyện hăng hơn, người cầm đầu còn trừng mắt nhìn họ, ánh mắt sáng rực, giống như đang khiêu khích.
Thẩm Chiêu hừ lạnh một tiếng, điện hạ nhà hắn là người võ nghệ vô song, ai dám so?
Chỉ tiếc là thân vệ vương phủ không đi theo lên núi, nếu không để bọn họ ra tay, cho đám kia biết cái gì mới gọi là thực lực chân chính.
Trong vương phủ, đội hộ vệ đã là tinh nhuệ, mà phía trên họ còn có thân vệ Kinh Vương, toàn là cao thủ một địch trăm, nhiều người xuất thân từ chiến trường, sát khí mười phần.
Người hầu trong sơn trang cũng không ít, thỉnh thoảng còn bắt gặp vài nam tử ăn mặc diêm dúa, trang điểm tỉ mỉ, nhìn qua rất biết "hưởng thụ". Thẩm Chiêu liếc nhìn một vòng, lén lút nói với Triệu Loan:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT