Chờ đến khi lên tới đỉnh núi, mặt trời cũng vừa vặn lên cao chính ngọ, đã giữa trưa tháng Tư, không còn chút mát mẻ nào.
Thẩm Chiêu bị người kéo đi phía trước, sớm quên mất khí thế hùng hồn ban đầu, cũng chẳng nhớ phải giữ chút rụt rè. Hắn dứt khoát đem hết sức nặng dồn vào tay Triệu Loan, giờ phút này chỉ mong có một ly nước mát để giải cơn khát và xua bớt mệt nhọc.
Người đi trước bỗng dừng lại, khẽ gọi:
“Chiêu Chiêu.”
Thẩm Chiêu theo bản năng đáp “Ừ”, rồi ngẩng đầu lên, trước mắt lập tức bừng sáng.
Đào hoa rợp trời đập vào mi mắt, những tán hoa bung nở thành từng cụm hồng nhạt như mây là đà, cánh hoa rơi phủ kín mặt đất, trải thành một thảm sắc đào dịu nhẹ, hương hoa phả vào mặt khiến mỏi mệt trong lòng cũng được xua tan.
Xa xa, sương mù lượn lờ quanh khu rừng đào, ẩn hiện những kiến trúc tinh xảo thấp thoáng như trong tranh vẽ. Cách đó không xa có một tấm bia đá khắc bốn chữ “Vân Hải Sơn Trang”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play