Thẩm Chiêu nhìn chằm chằm viên thuốc gọi là "giải độc hoàn" trong tay suốt một lúc lâu. Viên thuốc đen sì sì, trông na ná hạt đậu phủ socola nhưng lại bốc lên một thứ mùi kỳ quái khó tả.
Đáng tiếc, hắn là dân nghệ thuật, lại còn là dân ban văn của khối nghệ thuật, đối với sinh học hóa học thì hoàn toàn mù tịt. Nếu không còn có thể nghiên cứu thử xem nó chứa những thành phần gì.
Thẩm Chiêu đưa viên thuốc cho Thanh Ngư, bảo hắn ta mang đến cho Lăng Dương Vũ xét nghiệm:
“Cứ ăn ngay nói thật, dù sao ta cũng đang uống thuốc của nàng, chẳng có gì phải giấu.”
Thanh Ngư cầm lấy viên giải độc hoàn nhưng lại không lập tức xoay người rời đi.
Gã sai vặt luôn luôn hành động nhanh nhẹn gọn gàng, giờ lại ngẩn người ra như thế, dáng vẻ ngây ngô này khiến Thẩm Chiêu cảm thấy thú vị. Hắn chợt nhớ ra, gần đây mỗi lần Lăng Dương Vũ tới bắt mạch cho mình, Thanh Ngư gần như đều cố tình tránh mặt.
Thẩm thị quân có linh cảm mình vừa phát hiện một chuyện khá thú vị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT