Sau một trận náo động như vậy, ông cụ Thẩm cũng không còn tâm trạng để trách mắng hai đứa nhỏ vừa mới trở về. Cả Diệp Hiên cũng được ông cụ hỏi han kỹ lưỡng: ba người có bị thương không, có thấy khó chịu gì không. Sau khi xác nhận rằng tuy có gặp vài trắc trở nhưng không ai bị thương nặng, cũng không bị lừa gạt hay tổn thương tinh thần, ông cụ mới yên tâm phần nào và dẫn cả nhà đi ăn trưa.
Không biết có phải vì đông người hay không, mà bữa trưa hôm nay của nhà họ Thẩm đặc biệt phong phú, có rau trồng không cần đất, thịt từ khu chăn nuôi của căn cứ, thêm vào đó là các loại đồ hộp và rau củ sấy khô. Tất cả kết hợp lại thành một bàn tiệc đầy ắp món ngon.
Trong lúc chờ dọn cơm, Thẩm Minh Nguyệt ngồi cạnh Diệp Hiên, nhỏ giọng hỏi: “Anh Diệp Hiên, nếu anh là dị năng giả hệ Mộc, vậy anh có thể thúc đẩy rau củ và trái cây phát triển không?”
Vì thời tiết lạnh, mà các loại rau quả có thể trồng không cần đất hoặc trồng trong nhà lại khá ít, nên rau ăn mỗi ngày của nhà họ Thẩm cũng chỉ quanh đi quẩn lại vài món. Dù trong hoàn cảnh hiện tại có cái ăn đã là tốt lắm rồi, nhưng khát vọng được thưởng thức nhiều món ngon hơn của Thẩm Minh Nguyệt vẫn chưa hề phai nhạt.
Giờ gặp được một dị năng giả hệ Mộc nghe đã thấy thần kỳ, đương nhiên cô phải tranh thủ hỏi một câu.
“Hiện tại thì chưa được đâu,” Diệp Hiên kiên nhẫn giải thích: “Dị năng của bây giờ của tôi vẫn chưa đủ mạnh để thúc đẩy rau quả phát triển. Nhưng tôi nghĩ chắc chỉ cần thêm một thời gian nữa là được. Đến lúc đó, em muốn ăn gì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp em thúc đẩy nó mọc ra.”
Giọng nói của anh rất chắc chắn, khiến một câu nghe như đang dỗ trẻ con lại mang theo cảm giác như một lời cam kết. Mấy người đã ngồi vào bàn đều quay sang nhìn anh đầy tò mò.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT