Khi còn học cấp ba, tuy Diệp Hiên không hẳn là học sinh được thầy cô yêu thích nhất, nhưng vì có thành tích tốt, ngoại hình ổn, tính cách cũng dễ chịu nên anh vẫn được xem là một trong những học sinh mà giáo viên quý mến. Sau khi tốt nghiệp, anh vẫn giữ liên lạc với một số thầy cô.
Vào đầu năm nhất đại học, Diệp Hiên cùng vài người bạn chọn một ngày không có tiết học để quay về thăm giáo viên chủ nhiệm. Trước khi rời trường, anh bất ngờ phát hiện ví của mình bị rơi ở đâu đó, nên bảo mấy người bạn đến nhà ăn trước, còn mình quay lại tìm.
Anh đi theo lộ trình đã đi lúc nãy, không mất bao nhiêu thời gian đã tìm lại được chiếc ví dưới khung bóng rổ ở sân thể thao. Đang định gọi điện hỏi bạn bè đang ở đâu thì bất ngờ bị giáo viên thể dục hồi cấp ba gọi lại.
Biết anh không có việc gấp, cô giáo thể dục – một người phụ nữ nhỏ con, hơi ngại ngùng nói: “Diệp Hiên à, em giúp cô một việc nhé? Có một học sinh vừa chạy xong 1500m, đến vạch đích thì bị trẹo chân, giờ cả cổ chân sưng to. Trường hợp này phải đến phòng y tế càng sớm càng tốt, nhưng mấy bạn nam vừa chạy xong cũng đang lảo đảo, chẳng nâng ai nổi. Em có thể giúp một tay không?”
Cô giáo sức lực không đủ để dìu người, đang tính gọi mấy bạn nam lớp khác thì tình cờ thấy Diệp Hiên ở sân.
Hồi còn đi học, Diệp Hiên hay chơi bóng vào giờ nghỉ trưa và sau giờ học nên khá thân với mấy thầy cô thể dục, cô giáo này từng dạy anh suốt hai năm. Lúc đó anh cũng không vội, thấy cậu học sinh kia nhỏ người, trông cũng không nặng lắm nên quyết định cõng cậu đến phòng y tế.
Trên đường đi, để giúp cậu đàn em đỡ chú ý đến cơn đau cổ chân, Diệp Hiên chủ động bắt chuyện, anh hỏi cậu học lớp nào, giáo viên chủ nhiệm là ai, ai dạy các môn chính… đủ thứ chuyện quen thuộc khi gặp đồng môn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play