Sáng hôm sau, tuyết lớn vẫn chưa ngừng rơi. Mặc dù Thẩm Bình rất muốn nhanh chóng rời khỏi thị trấn Hướng Bình, nhưng ông ấy cũng không dám liều lĩnh lái xe giữa trời tuyết, đặc biệt là xe tải lớn vốn đã khó điều khiển trong điều kiện bình thường. Bất đắc dĩ, ông ấy đành phải kiên nhẫn cho đội ở lại đóng quân tại trấn thêm một thời gian.
Vì chuyện vô tình làm sập bức tường ngoài của một tòa nhà tối hôm qua, nên khi biết hôm nay sẽ chưa khởi hành, Diệp Hiên và Lăng Gia Trạch đã chủ động báo lại với Thẩm Bình, sau đó cùng nhau ra ngoài tiêu diệt Zombie. Họ thà ra ngoài hành động còn hơn ở trong nhà chạm mặt mọi người, để rồi bị khơi chuyện cũ khiến tình huống trở nên lúng túng.
Chiếc xe địa hình đã đồng hành cùng họ suốt mấy tháng qua, hôm trước được Diệp Hiên sáng suốt nhờ đội trưởng Tống đưa đến. Hai người thay xích chống trượt và lắp lốp đi tuyết thuần thục, kiểm tra bình xăng kỹ lưỡng, rồi phóng ra khỏi tòa nhà trước ánh mắt hoang mang của một nhóm người.
Nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao thì từ khi tận thế bắt đầu, họ đã quen với ánh mắt kỳ lạ của những kẻ trốn trong nhà. Nếu thật sự để tâm đến ánh nhìn người khác thì họ đã không thể sống sót đến ngày hôm nay.
Lăng Gia Trạch vẫn ngồi ở ghế phụ, quay người lại dọn dẹp hàng ghế sau vốn bị vứt bừa vì lần khởi hành gấp trước đó. Cậu hỏi Diệp Hiên: “Giờ chúng ta đi đâu?”
Diệp Hiên vừa điều khiển xe linh hoạt, vừa trả lời: “Tìm một nơi dễ phòng thủ... sau đó đi câu Zombie.”
Lăng Gia Trạch: Câu trước thì cậu hiểu rồi. Muốn giết Zombie thì phải chọn địa điểm phù hợp để đảm bảo an toàn. Nhưng câu sau... có gì đó hơi sai sai?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT