Mọi người đều gật gù đồng tình trong khi Lý Thu Hiệp nói. Nhất là Vương Hỷ Tài, anh ta vốn là một người đàn ông chân chính:

"Mẹ nói đúng, em không biết làm gì cả, gả sang đó một ngày sẽ bị đánh hai trận, ba ngày bị bỏ đói chín bữa. Em gái này, em thật sự muốn gã sang đó sao? Vậy đến lúc đó đừng về đây khóc lóc, ở nhà chúng ta cũng nghèo khó, không có tiền giúp em đâu."

Vương Quế Hoa vẫn chưa lấy chồng, cô ta cảm thấy sợ hãi trước tương lai mà Lý Thu Hiệp miêu tả.

"Không đâu, mẹ đừng dọa con, anh Ngô Quý nói sẽ đối xử tốt với con, sẽ không để con phải chịu khổ đâu."

"Thật hết thuốc chữa!"

Lúc này, Vương Hồng Oa bước ra và nói với bà nội trong nhà không có ai, ông nội không có trong nhà.

Lý Thu Hiệp không có nhiều thời gian để đôi co với một đứa yêu đến mù quáng này, cô liền quay lưng đi ra ngoài.

Trịnh Tiểu Hoa kéo con gái về nhà, vừa đi vừa nói Vương Hồng Oa nhà mình:

"Sau này con không được hẹn hò lung tung với người khác mà phải nghe theo mẹ, mẹ nhất định sẽ tìm cho con một mối tốt. Dù thế nào đi nữa cũng không thể giống với cô út của con, có biết không?"

"Dạ, con biết rồi mẹ. Con chắc chắn sẽ nghe theo lời mẹ."

Tôn Á Mai muốn nói thêm vài lời, nhưng thấy Vương Hỷ Tài cũng lắc đầu, nhìn em gái mình nói:

"Chị gái của em là một ví dụ, trước đây không chịu nghe lời gia đình mà nhất quyết tự mình lựa chọn. Em hãy xem cuộc sống mấy năm nay của chị mình xem, sinh được hai đứa con gái, bây giờ mang thai vẫn là con gái, nhà chồng chắc chắn sẽ không muốn giữ."

Vương Hỷ Tài trừng mắt nhìn cô em ngốc nghếch này.

"Không đâu, vì chị ấy chưa sinh được con trai mới như vậy, em chắc chắn sẽ sinh được con trai."

Vương Quế Hoa kích động nên nói mà chẳng kiêng dè.

"Ấy kìa, cô út nói nhảm gì thế? Con gái con lứa sao cái gì cũng nói ra miệng được thế? Không sợ người ta cười cho sao?"

Tôn Á Mai còn muốn khuyên cô út đừng gả cho thằng nhóc họ Ngô đó thì đã bị chồng của mình kéo vào nhà.

Có thời gian thì nghỉ trưa vẫn hơn, buổi chiều còn phải ra ngoài đồng nữa.

"Hừ, chẳng có ai là người tốt cả, tôi không nghe theo các người đâu, đúng là anh Ngô Quý nói đúng, các người chỉ muốn chia cắt hai chúng tôi."

Vương Quế Hoa nghĩ tới những lời Ngô Quý nói với mình trước đó, người nhà của họ nhất định sẽ nghĩ cách chia cắt hai người, bảo cô ta phải tin mình.

Nếu hai người ở bên nhau thì sau này họ sẽ cùng nhau cố gắng, nhất định sẽ xây được một căn nhà to và kiếm được rất nhiều tiền.

Lý Thu Hiệp nghe Vương Hồng Oa nói Vương Đức Phát không ở trong nhà, đang giữa trưa không ở trong nhà thì đi đâu, nên cô đã đi ra ngoài, muốn đến nhà bên cạnh xem thử.

Cô không quan tâm đến việc Mao Phương Phương đã cắm sừng cô.

Cũng chỉ là một lão già xấu xí mà thôi, ai thích lấy thì lấy, nhưng lão ta vẫn mang danh là chồng của cô, sẽ rất bẽ mặt.

Kết quả vừa bước ra ngoài thì đụng mặt Trần Kim Diễm ở nhà đối diện đang vẫy tay chào cô.

Dựa vào tuổi tác thì nguyên chủ phải gọi Trần Kim Diễm là chị.

Người ta lớn hơn nguyên chủ sáu bảy tuổi, đầu tóc được chải gọn gàng, quần áo mặc trên người cũng rất sạch sẽ, là một người chú trọng vẻ ngoài, so với nguyên chủ thì tốt hơn rất nhiều.

Trần Kim Diễm có quan hệ rất thân thiết với nguyên chủ.

Trong trí nhớ của nguyên chủ Trần Kim Diễm dường như từng nhắc nhỏ nguyên chủ, bảo bà có thời gian thường đến thăm nhà chị dâu.

Nhưng nguyên chủ chỉ nghĩ là Trần Kim Diễm thấy tội nghiệp cho Mao Phương Phương nên đã nổi giận, sau đó thì Trần Kim Diễm không nhắc đến chuyện này nữa.

"Nhà bên thím sao thế? Nghe như đang đánh con à?"

Nhà của Trần Kim Diễm đã chia của cải từ lâu, hiện giờ bốn người con trai đã ra ở riêng, bà ấy đang sống cùng người con trai út.

Mỗi ngày bà ấy chăm cháu cho con trai, nấu cơm, về cơ bản là không cần quan tâm đến công việc đồng áng nữa, có cuộc sống tốt hơn gia đình của nguyên chủ.

Trần Kim Diễm cũng nhiều lần nói với nguyên chủ bảo bà nên chia của cải cho con cái ra ở riêng, nhưng bà về nhà nghe những gì Vương Đức Phát nói thì lại lung lay.

"Ừm, đúng vậy, không giống như chị, đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, chỉ chờ hưởng phước thôi."

Lý Thu Hiệp bắt chước cách nói chuyện của nguyên chủ, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên khi nói chuyện với người bạn thân này.

"Tôi vừa nhìn thấy chồng của thím đến nhà chị dâu thím đấy. Thím không sang đó xem à!"

Nếu bà ấy không phải bạn thân với nguyên chủ thì đi đâu lại nhắc nhở cô.

"Chị nói thật đi, có phải chị đã biết chuyện gì không? Chị nói thẳng ra xem nào!"

Lý Thu Hiệp cũng rất thích ăn dưa, mặc dù đó là dưa của cô.

Nhưng cô cũng tò mò, hai người này dám chui cùng một chỗ với nhau một cách trắng trợn giữa thanh thiên bạch nhật vậy sao.

"Chà, Lý Thu Hiệp, hôm nay não thím được khai thông rồi à! Biết được tôi nói gì rồi sao? Có phải thím đã tự phát hiện ra không?"

Trần Kim Diễm ngạc nhiên nhìn Lý Thu Hiệp, phản ứng này thật khác thường.

Với tính nết của Lý Thu Hiệp, nếu biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ làm ầm lên.

"Ôi, chị không biết đấy, con người ta nghĩ thông thì sẽ khác! Trước đó chị khuyên tôi chia của cải, tôi đã nhắc đến nhiều lần, lão ta khăng khăng không chịu, bây giờ tôi đã biết tại sao rồi."

Lý Thu Hiệp tìm lý do cho sự thay đổi mạnh mẽ về tính cách của mình.

Cô biết Trần Kim Diễm không có ác ý, chỉ là hơi nhiều chuyện, ngồi lê đôi mách. Chuyện nào đến tai bà ấy thì bà ấy giống như đài phát thanh nói cho cả thôn đều biết.

"Ồ, sao vậy?" Trần Kim Diễm tò mò, chuyện gì có thể khiến một bà già luôn chửi bới khi mở miệng như Lý Thu Hiệp lại bình tĩnh đến vậy?

"Tôi tính toán thu nhập của gia đình mình, không biết một nửa tiền đã đi đâu, tủ để tiền chỉ có tôi và lão chồng có thể mở được. Tôi không dùng gì nhiều, tiền đều được dành dụm để chia cho ba người con trai sau này ra ở riêng, nhưng không ngờ, trong nhà lại có trộm." Lý Thu Hiệp thở dài, tỏ vẻ chán nản.

"Ý thím là số tiền này.."

Trần Kim Diễm như hiểu ra điều gì đó, vỗ mạnh vào đùi:

"Hèn chi, bao nhiêu năm qua, một mình bà ta cũng chẳng làm lụng nhiều hơn người khác là bao mà sao lại có tiền cho hai đứa con học lên cấp ba. Còn lo liệu cưới con dâu, nghe nói tiền sính lễ cho hai đứa con trai mỗi người 150 đồng. Ba đứa con dâu của thím cũng chẳng dùng nhiều tiền sính lễ đến vậy phải không?"

Trần Kim Diễm nghiến răng nghiến lợi:

"Thì ra.. chậc chậc chậc, Thu Hiệp này, thím đã bị lợi dụng rồi. Thím nói xem, lão chồng nhà thím có phải là não có vấn đề không? Ba đứa con trai ở nhà thì tiết kiệm đầu này, tiết kiệm đầu nọ. Hơ hơ, tiền thì lấy đi.. tôi phải nói thế nào đây."

Trần Kim Diễm nghĩ nếu chuyện này xảy ra với mình thì bà ấy sẽ phá tung nhà.

"Chị đừng nói nữa, trong chuyện này tôi cũng không làm gì được. Tôi cảm thấy thật tệ, hôm nay tôi đã lấy tiền ra và chia hết cho ba đứa con trai, khi đó lão ta cũng chẳng đồng ý. Bây giờ tôi chẳng muốn nhìn thấy lão ta nữa, điều đó khiến tôi buồn nôn. Tôi nói thật cho chị biết, tôi không muốn sống với lão ta nữa."

Lý Thu Hiệp tỏ vẻ như phải chịu nỗi ấm ức rất nặng nề, dùng lực lau mắt khiến mắt đỏ hoe.

Cô vốn muốn chảy vài giọt nước mắt nhưng kỹ năng diễn xuất vẫn chưa đạt, nên nước mắt không thể chảy ra.

Hai người đang ngồi trước cửa, lúc này có một nam một nữ đột nhiên từ nhà bên cạnh bước ra, chính là hai nhân vật mà họ đang nói đến.

Cả hai vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy Lý Thu Hiệp ở đối diện, nhìn họ với vẻ giễu cợt.

Vương Đức Phát cũng chẳng bận tâm, trước đây cũng từng đụng mặt như vậy, chẳng qua là lão ta đến thăm nhà chị dâu, quan tâm một chút đến cháu trai mà thôi, điều này không có gì bất thường cả, lần nào cũng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play