Vương Quế Hoa chưa bao giờ giặt quần áo, cô ta bưng một chậu quần áo ra bờ sông để giặt, nhìn thấy người khác dùng tay để vò, còn có người dùng gậy để đập, cô ta cũng học theo.

Nhưng lực đập quá mạnh, quần áo khi giặt xong được cô ta mang về không bị thủng thì bị rách.

Quần áo còn chưa được vắt khô, dọc đường đi cô ta đi được vài bước lại ngồi xuống nghỉ mệt.

"Sao giặt quần áo lại mệt thế? Lưng mình đau quá."

Khi cô ta phơi quần áo ngoài sân, cô ta phát hiện cả nửa chậu nước, bảo sao lại nặng như vậy.

"Cô út, cô vắt đồ khô một chút thì sẽ không mệt như vậy."

Vương Hồng Oa lấy làm lạ, trước giờ cô út không làm việc nhà mà hôm nay lại đi giặt quần áo. Cô bé nhìn quần áo được treo trên dây, đôi mắt to của cô bé suýt rơi ra ngoài.

Đây là đi giặt quần áo hay đi xé quần áo thế, còn mặc được nữa không?

"Này, mặc kệ tao, sức tao mạnh."

Vương Quế Hoa còn tự hài lòng với chính mình, hôm nay mẹ nhất định sẽ khen ngợi cô ta. Cô ta đã giặt quần áo cho mẹ.

"Sức của cô út cũng mạnh thật đấy. Cô út thật là giỏi."

Vương Hồng Oa nói xong liền chạy về nhà, sợ bà nội nhìn thấy quần áo của bà nội bị cô út giặt thành giẻ rách, cô út lại đổ lỗi lên đầu mình.

Lý Thu Hiệp đang ở trong nhà, đi vào không gian, chuẩn bị đưa đọt hương thung lên kệ bán, nhưng cả một đống hương thung to không thể bày lên kệ, khi đưa lên kệ cô phải tự bó thành từng bó trước khi ấn định giá.

Vì vậy, trong lúc Vương Quế Hoa đi giặt đồ cả buổi, cô đã bó gọn gàng lại đống đọt hương thung đó.

Cô vào Taobao mua một túi dây thun, cột thành từng bó.

Sau đó cô mới đưa lên kệ, một bó khoảng nửa cân, trước đó cô còn nghĩ người ta bán một cân mới được năm đồng.

Kết quả là một bó nhỏ của cô bán với giá năm đồng, có thể bán với giá cao gấp đôi, vậy sẽ bán được khoảng 50 đồng.

Hàng vừa đưa lên kệ thì nghe thấy Vương Quế Hoa từ ngoài trở về.

Cô nhanh chóng ra khỏi không gian, mở cửa đi ra ngoài nhìn quần áo được Vương Quế Hoa giặt cho mình.

Kết quả lại phát hiện toàn bộ quần áo được phơi trên dây đều.. Hơ, phải diễn tả thế nào đây, giống như là đã bị chà đạp vậy.

Được dịp, cô cũng không thích những bộ quần áo này, lát nữa cô sẽ lên Taobao tìm mua cái mới, nhưng vẫn phải dạy cho cô ta một bài học.

"Mẹ ơi, mẹ nhìn xem con đã giặt quần áo cho mẹ rồi."

Vương Quế Hoa tỏ vẻ đắc ý, vẻ mặt như đang nói 'Mau khen con đi.'.

"Đây là quần áo mà con đã giặt sao? Mẹ đứng thấy mệt rồi, con sang đó mang cây gậy đó qua đây."

Lý Thu Hiệp chỉ vào cây gậy đang dựa ở cửa bếp, đó là cây gậy mà Bàn Nữu đã vót cho cô trước đó.

"Ồ. Mẹ cũng vô dụng thật đấy, đứng một chút cũng không được."

Trong nhà này chỉ có mỗi Vương Quế Hoa dám phàn nàn Lý Thu Hiệp. Tất nhiên, trong số này không bao gồm Vương Đức Phát.

Lý Thu Hiệp cầm lấy cây gậy, nghiến răng nghiến lợi đánh thẳng vào mông Vương Quế Hoa.

"Á!" Một tiếng hét vang lên từ ngoài sân, giống như tiếng giết heo.

Khiến cho Trịnh Tiểu Hoa đang may quần áo trong phòng đã giật mình đâm kim vào tay.

Vương Quế Hoa che mông lại, nhìn mẹ mình với vẻ mặt khó tin.

"Mẹ, mẹ lại đánh con! Tại sao mẹ đánh con? Con vừa giặt quần áo cho mẹ mà."

"Tại sao mẹ đánh con à? Con mở to đôi mắt chó của con ra nhìn xem con đi giặt quần áo hay đi xé quần áo đây?"

Vừa nói, Lý Thu Hiệp lại bắt đầu quất roi vào Vương Quế Hoa, nhưng vừa đánh được hai cái thì Vương Quế Hoa đã bỏ chạy.

"Mẹ, mẹ đánh thật à, đau qua đi mất, quần áo con giặt bị làm sao chứ? Hu hu hu.. Đau quá."

Vương Quế Hoa bị đánh đến chảy nước mắt.

"Mới đánh có hai cái mà con la đau rồi, Vương Quế Hoa, mẹ nói cho con biết, cái thằng nhóc Ngô Quý mà con thích, nhà cậu ta chẳng có dư được gian nhà nào cả, quần áo cũng không biết phải vá bao nhiêu chỗ. Con nghĩ nếu hôm nay con giặt quần áo của người ta đều thành thế này thì người ta có đánh con không? Không đánh con thành đầu heo thì mẹ thua gì cũng thua?"

Lý Thu Hiệp nhìn Vương Quế Hoa mà cười chế nhạo.

Mọi người trong nhà nghe Lý Thu Hiệp đánh Vương Quế Hoa ở bên ngoài đều chạy ra xem náo nhiệt với vẻ mặt ngạc nhiên.

Đúng là lần đầu mới thấy! Không biết hai ngày nay Vương Quế Hoa đã tạo nghiệp gì, cứ chọc giận mẹ già.

Kết quả sau khi ra đến nơi thì lại nghe thấy một chuyện còn thú vị hơn. Cô em út đã có người yêu, đây là lén lút hẹn hò.

Đó lại là một tên choai choai nổi tiếng lông bông ở thôn bên cạnh, Ngô Quý.

"Em gái, mẹ nói có thật không? Em đang hẹn hò với thằng nhóc Ngô Quý đó sao? Em có bị điên à?"

Anh cả Vương Hỷ Tài là người trực tiếp nhất, nghĩ đến gia cảnh nhà Ngô Quý, còn nữa anh trai thằng nhóc đo cũng trạc tuổi mình, con gái lớn của mình cũng được 15 tuổi rồi.

Cái tên Ngô Quyền đó vẫn chưa cưới được vợ, cũng vì gia đình quá nghèo, còn phải nuôi cậu em Ngô Quý nữa.

"Mẹ, sao mẹ lại nói ra thế?"

Vương Quế Hoa thấy cả nhà nhìn mình như nhìn một kẻ ngốc, cô ta tức giận giậm chân.

"Sao hả, con dám nắm tay thằng nhóc Ngô Quý đó ở bên ngoài, mà con còn sợ người trong nhà biết sao? Mẹ thấy con cũng lớn gan lắm mà."

Vương Quế Hoa xấu hổ lấy tay che mặt, chạy thẳng vào nhà. Con gái thời này vẫn còn rất bảo thủ.

"Mẹ này, chuyện này mẹ cũng nhịn được sao? Nhà họ Ngô đó, chính là cái hố lửa. Cô út.."

Cô con dâu lớn cũng tỏ vẻ băn khoăn, chị ta gả vào gia đình này khá sớm, khi đó cô út cũng mới ba bốn tuổi.

Cũng xem như là đã dõi theo cô út lớn lên từng ngày, nghĩ đến việc cô út hẹn hò với một người nghèo đến không có gì để ăn thì..

Lý Thu Hiệp nhìn thấy Vương Quế Hoa chạy vào nhà, rồi nhìn quanh sân, ngoài vợ chồng thằng ba đã về nhà mẹ đẻ, Vương Cẩu Đản không có ở nhà, Bàn Nữu thì ra ngoài cắt cỏ, còn có một người nữa, Vương Đức Phát đã đi đâu rồi?

"Hồng Oa, con vào trong xem ông nội con có trong nhà không."

Thấy Hồng Oa đi vào nhà, Lý Thu Hiệp mới nói với họ.

"Đang trong giai đoạn nồng cháy, nó cảm thấy thằng nhóc đó cái gì cũng tốt. Càng cấm cản thì nó càng cảm thấy chúng ta cản trở nó tận hưởng hạnh phúc."

"Vậy phải làm sao?"

Trịnh Tiểu Hoa cảm thấy mẹ chồng nói đúng, đúng là có kiểu người như vậy.

Cũng giống như năm xưa, khi cô ấy muốn gả cho Hỷ Dân gia đình cũng khuyên cô ấy, nói mẹ chồng cô ấy là người xấu tính, nóng nảy, hay kiếm chuyện, trước đây cô ấy vẫn nhất mực muốn gả cho Hỷ Dân.

Nhưng hai ngày nay, cô ấy cảm thấy mẹ chồng đã thay đổi, nói chuyện cũng dễ nghe hơn.

"Để nó biết được những cái khổ cực sau này, vậy thì bây giờ cho nó biết trước. Từ nay về sau quần áo của các con cứ đưa cho nó giặt. Tiểu Hoa này, sau này nấu cơm thì con xem cũng để cho nó làm, chuyện quét dọn trong nhà này cũng để nó làm."

"Mẹ, mẹ nói gì thế?"

Vương Quế Hoa tuy ở trong nhà nhưng vẫn nghe rõ bên ngoài nói gì. Cô ta liền phản đối.

Tại sao việc gì cũng để cho cô ta làm, cô ta liền phóng ra, nhìn Lý Thu Hiệp với ánh mắt ấm ức.

"Ái chà, con gái ngoan, mẹ cũng không muốn đối xử với con như vậy đâu, nhưng con thử nghĩ xem, nhà họ Ngô đó chỉ có hai người đàn ông, tên Ngô Quyền đó là một thằng trai già ế vợ, con gã sang đó cũng chẳng có cả mẹ chồng, sau này mọi chuyện trong nhà từ trong ra ngoài đều do con gánh vác."

"Con thấy mấy người chị dâu của con từ sáng đến tối đã làm những công việc gì? Chỉ nói riêng chị dâu thứ hai của con trước, có phải đang vác cái bụng bầu mà vẫn phải nấu cơm không? Có phải nhìn thấy việc nhà gì cũng phải bắt tay vào làm không?"

"Sau này con gả sang đó con sẽ phải sống cuộc sống thế nào thì con nên trải nghiệm thử, nếu không đến lúc đó, cơm cũng không biết nấu thì người ta có đánh con không? Nhà cửa không dọn dẹp để bừa bộn bẩn thỉu, người ta có đánh con không? Quần áo không biết may, cũng chẳng biết giặt giũ. Nhà họ nghèo như vậy lấy đâu ra tiền mua cái mới?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play