Tạ Hoài vẫn ôm lấy Thích Hủ, tâm trạng rõ ràng rất tốt. Dường như so với Thích Hủ, người bị ép buộc đánh cuộc lại chính là anh, nhưng lại chẳng chút oán trách nào.
Thích Hủ liếc nhìn cánh tay đang siết lấy mình, nghiêm túc hỏi: “Anh thật sự không cảm thấy ván cược lần này có vấn đề gì à? Bốn năm, trừ học là làm việc, tiêu hao hết toàn bộ tinh lực. Anh sẽ phải trả giá gấp trăm lần người khác, mà bọn họ căn bản là đang buộc anh phải đi vào khuôn khổ.”
Thích Hủ không muốn nhìn thấy Tạ Hoài bị áp lực từ những “ngọn núi lớn” mà đè bẹp đến mức không thể thở nổi. Nếu cứ như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ gãy, sẽ trở thành sản phẩm bị hai nhà khống chế, không còn là chính mình.
Giọng Thích Hủ có chút kích động.
Tạ Hoài lập tức đứng dậy, ôm chặt người vào lòng, nhẹ giọng vỗ về sau lưng trấn an: “Sẽ không có chuyện gì đâu. Trận cược này là do anh chủ động đề xuất. Anh là người dẫn dắt bàn đàm phán, mục đích là để mở ra cho chúng ta một tương lai không còn chướng ngại.”
Tạ Hoài nói đầy tự tin, ánh mắt sáng ngời như ánh sao.
Thích Hủ vẫn chưa yên tâm, kéo anh lại mặt đối mặt, hai tay ôm lấy má anh, khẩn thiết nói: “Bốn năm đó! Anh còn phải đi học, thời gian đào đâu ra? Không ngủ, không ăn à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play