Sáng hôm sau, Thích Hủ cảm thấy không còn quá choáng, nhưng vẫn là cứ nôn, uống ngụm nước cũng nôn, đến suối phun cũng chưa chắc đã phun được như cậu.
Lúc này thật sự chỉ có thể dựa vào truyền dịch để duy trì sinh mệnh.
Tạ Hoài không biết đi đâu, Thích Hủ vừa tỉnh đã không thấy anh, chỉ thấy trên sô pha còn trải chăn mỏng — hiển nhiên đêm qua người kia vẫn luôn ở lại phòng bệnh.
Sau khi y tá vào thay thuốc, Trần Uy đến túc trực một lúc.
Anh là vệ sĩ riêng của Thích Hủ, thấy chủ nhân gặp chuyện ngoài ý muốn, lập tức chủ động xin xử lý kỷ luật: “Thiếu gia, sau khi ngài xuất viện sẽ có người khác tiếp nhận công việc của tôi. Người đó tên là…”
Thích Hủ giơ tay cắt ngang: “Làm gì? Vội vàng đến đây xin từ chức? Tôi không có thời gian để đi bồi dưỡng một người khác có mắt mà không biết kéo chắn ngăn vách xe. Anh đã làm kiểm tra đầy đủ chưa?”
Trần Uy nghĩ đến mỗi lần kéo tấm chắn ngăn vách xe đều là vì nhìn thấy ánh mắt của Tạ thiếu gia qua gương chiếu hậu. Người nào nhìn thấy ánh mắt đó mà chẳng chủ động buông xuống?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play