Ba phút sau, Tạ Hoài liếc nhìn đồng hồ. Vừa nãy Thích Hủ có nói một câu, rồi rời ghế lô đi toilet.
Không khí trong ghế lô vẫn khí thế ngất trời, nhưng Tạ Hoài phóng mắt nhìn quanh một vòng lại không thấy bóng dáng Cao Văn Quân đâu. Linh cảm xấu dâng lên, anh đứng dậy rời khỏi ghế lô.
Vừa bước ra ngoài, Thẩm Trạch Dư từ đầu hành lang bên kia đi tới, cười cười: “A Hoài, trong ghế lô ồn quá phải không? Tôi đưa cậu ra ngoài hít thở không khí nhé.”
Tạ Hoài lạnh nhạt liếc cậu một cái, giọng điềm đạm: “Không cần.”
Thẩm Trạch Dư dường như nhìn ra mục đích của Tạ Hoài là đi tìm người, cười càng sâu: “Kỳ thật tôi rất vui vì cậu chịu đến tham gia buổi tụ họp này. Nhìn thấy cậu, tôi có cảm giác như quay lại thời cấp ba, lúc đó chúng ta còn thường cùng nhau đi căn tin ăn cơm.”
Ánh mắt Tạ Hoài dừng lại trên mặt Thẩm Trạch Dư. Người sau vui mừng, tưởng rằng anh cũng đang hoài niệm quá khứ.
Ai ngờ Tạ Hoài lạnh lùng nói: “Xin lỗi, cấp ba với tôi chỉ có thi đua, còn lại không quan trọng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT