Thích Hủ nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu lắm ý Tần Việt khi hỏi câu đó: “Tôi không ngại, nhưng hình như anh hỏi sai người rồi, người anh nên hỏi là chủ phòng có để ý không.”
Ngủ đâu chẳng là ngủ, chỉ là Thích Hủ cảm thấy nếu đã có thể ngủ chung phòng với người khác, thì sao không về nhà luôn đi?
Tạ Hoài liếc Tần Việt một cái, lạnh lùng mà rõ ràng, không cần nói cũng đủ để cảnh cáo: đừng lo chuyện bao đồng.
Tần Việt chẳng buồn để tâm, cháu ngoại của hắn chính là cái dạng đó—chỉ biết làm việc, không biết làm người. Được nuông chiều đến mức ngạo mạn, bao nhiêu năm qua cũng chỉ có mấy người bạn lẻ tẻ, một tay đếm đủ.
Còn ngạo mạn đến mức không cho phép bản thân sai sót, cho nên cũng chưa từng biết cúi đầu là gì.
Người trong nhà thì hiểu được, dẫu sao cũng lớn lên trong môi trường như vậy. Nhưng người ngoài nhìn vào lại chỉ thấy một người lạnh nhạt, xa cách, không dễ gần.
Tần Việt đơn giản là xem Thích Hủ như người trong nhà, muốn để cậu thấy bộ mặt thật của Tạ Hoài sớm một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT