Thích Hủ không những chịu ở lại nhà cũ, mà còn chủ động vào thư phòng của ông nội luyện chữ.
Chỉ là, cậu mới bắt đầu làm quen thư pháp, cách cầm bút hoàn toàn sai, lúc chấm mực lại loang lổ khắp nơi. Mỗi ngày người hầu trong nhà đều có thể nghe thấy tiếng ông cụ quát mắng giòn giã từ thư phòng vọng ra.
“Lại sai rồi! Nói bao nhiêu lần rồi, cái đầu đất của cháu rốt cuộc có hiểu không? Có cần ta phạt chép mấy chục lần mới nhớ được à?”
“Mực đâu phải nước trắng! Vừa chấm đã nhão nhoẹt thế này, cháu định viết bằng nước à? Cháu nhìn thấy chữ hay là để ta tự tưởng tượng ra?”
“Ừm, chữ thì cũng có tí dáng vẻ. Trước đây từng luyện qua à?”
Ngay sau đó là một giọng lười biếng, cà lơ phất phơ vang lên.
“Lâu lắm rồi không luyện. Có khi đời trước cháu là thư pháp gia cũng nên.”
“Bộp” một tiếng, cây gậy mát-xa nhẹ nhàng gõ xuống, nghe thì kêu nhưng chẳng thấy đau.
“Miệng mồm nhanh nhảu, làm người quan trọng nhất là khiêm tốn. Mới khen một câu đã trèo lên đầu người ta ngồi à.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play