Sau đêm nghỉ tạm trong gian phòng đá, cả đội tiếp tục tiến sâu hơn vào lòng mộ. Không khí ngày càng ẩm thấp và nặng mùi như có thứ gì đó thối rữa chưa tan hết. Mỗi bước chân trên nền đá đều vang vọng như tiếng gõ cửa từ địa ngục.
Phía trước, đèn pin quét qua làm hiện ra một cánh cửa đá khổng lồ với hình một sinh vật nửa thú nửa người đang quỳ rạp. Trên trán khắc mấy chữ cổ:
> “Kỳ Lân Tử – Người bảo vệ máu huyết.”
Chú Ba cau mày:
> “Máu huyết… Đây có vẻ là mộ chính.”
Ngô Tà bước lên, ánh mắt dừng lại thật lâu trên hoa văn khắc chìm. Trong đầu cậu hiện lên ký ức từ kiếp trước: máu loãng trong lòng tay, ánh mắt Kỳ Lân Kiệt khi hấp hối, và… lời thì thầm cuối cùng trước khi linh hồn rã tan.
> “Đừng để nó truyền tiếp…”
Cánh cửa được đẩy ra bằng một cơ quan xoay kép — lần này, Ngô Tà không nói. Cậu để Bàn Tử và Trương Khởi Linh xử lý. Cậu cần giữ vỏ bọc, tránh để Chú Ba và Tiểu Ca nghi ngờ quá sớm.
Bên trong là một đại điện đá, và ở giữa điện — một quách thủy tinh khổng lồ trong suốt phủ lớp rêu mờ mờ.
> Bên trong, một người đàn ông đang nằm.
Da trắng bệch nhưng không thối rữa. Trên trán có hình xăm Kỳ Lân màu đen. Cơ thể cao lớn, cơ bắp vẫn còn săn chắc, ngực phập phồng rất nhẹ — như đang ngủ.
Bàn Tử nghẹn giọng:
> “Cái quỷ gì thế… Hắn còn sống à?!”
Chú Ba bước đến gần, lạnh lùng:
> “Đây là Kỳ Lân Kiệt. Dòng máu dị biến của phương Bắc. Truyền thuyết nói hắn bất tử… có lẽ không phải lời đồn nhảm.”
Trương Khởi Linh đứng bên, tay siết chuôi đao. Nhưng chính lúc đó — một mạch khí đen từ xác Kỳ Lân Kiệt bắt đầu rò rỉ.
ẦM!
Cửa sau đại điện đóng sầm lại. Toàn bộ mộ rung lên. Một cái bẫy vừa bị kích hoạt.
> “Chạy lối cũ!” – Chú Ba hét lên.
Bàn Tử kéo một người, Trương Khởi Linh lập tức phản ứng. Nhưng đúng lúc đá từ trần rơi xuống — một viên bay thẳng về phía đầu Tiểu Ca!
Ngô Tà không suy nghĩ. Cậu lao tới, xoay người, dùng vai mình đỡ lấy cả cú đá nặng như trời giáng.
Bịch!
Cả hai ngã xuống đất, bụi mù mịt.
---
Một thoáng sau, ánh sáng được bật lại.
> “Ngô Tà!” – Bàn Tử và Chú Ba đồng thanh.
Cậu không đáp. Vai trái rách toạc, máu chảy thành dòng. Nhưng Ngô Tà vẫn che chắn cho Trương Khởi Linh.
Tiểu Ca ngẩng lên — đôi mắt ấy nhìn cậu. Lần đầu tiên, lộ rõ hoảng hốt.
> “Cậu bị điên à?” – Giọng trầm khẽ, nhưng không còn lạnh lùng như trước.
Ngô Tà cố cười, môi tái mét:
> “Nếu tôi không đỡ, thì người bị thương là anh… tôi không muốn thế.”
Ánh mắt Trương Khởi Linh dao động lần đầu tiên. Rất rõ.
Chú Ba lặng lẽ nhìn họ, ánh mắt thoáng tối.
Bàn Tử thì… thì đang rối rít:
> “Mẹ nó Ngô Tà! Cậu học đâu ra mấy chiêu phản ứng siêu nhân thế?! Tôi nói thật nha, cậu không còn là cậu rồi đó!”
Ngô Tà nheo mắt, môi nhếch cười dù máu vẫn rỉ xuống cổ:
> “Tôi vẫn là tôi thôi… chỉ là… lớn lên một chút.”
---
Cánh cửa sau mở ra lại sau vài phút, có vẻ là bẫy tự kích rồi tự khóa. Chú Ba ra lệnh rút lui tạm thời.
Trên đường trở về khu vực an toàn, Trương Khởi Linh im lặng đi cạnh Ngô Tà, thỉnh thoảng liếc vai cậu — chỗ máu vẫn còn ướt đỏ, nhưng cậu ấy không rên nửa lời.
Và lần đầu tiên, bàn tay Tiểu Ca lặng lẽ vươn ra, đỡ nhẹ một bên khuỷu tay Ngô Tà để cậu đi cho vững.
Không ai thấy.
Chỉ mình Ngô Tà cảm nhận được.
Rất khẽ, rất nhẹ. Nhưng là thật.
---
> (Anh bắt đầu quan tâm tôi rồi, phải không?)
-Ngô Tà cúi đầu, khẽ cười.
> (Chậm thôi… từng bước một. Tôi còn cả đời này để khiến anh yêu tôi.)
---