Sau khi rút lui khỏi đại điện, đội khảo cổ tạm ẩn mình trong một hành lang dẫn ra phụ đạo bên trong. Chú Ba đang rà lại bản đồ, Bàn Tử thay băng cho Ngô Tà, Trương Khởi Linh thì ngồi dựa vào vách tường đối diện, mắt không rời khỏi người đang bị thương kia.

Ngô Tà vẫn giữ yên lặng. Cơn đau từ vai trái âm ỉ, nhưng cậu chẳng hề nhăn mặt.

Cậu từng gãy xương sườn trong một lần rơi từ giếng cổ, từng mất máu ba ngày dưới thung lũng đá đen, và từng chết… trên chính tay Trần Bì A Tứ trong một lần phản bội. Vết thương hôm nay — chẳng đáng gì.

Nhưng điều khiến tim cậu dao động lại là cái nhìn không rời của người kia.

> (Trương Khởi Linh đang nhìn mình…)

Không nghi ngờ. Không lạnh lùng.

Mà là… một sự chú ý âm thầm. Một chút lo lắng.

 

 

---

Giữa lúc cả đội đang nghỉ, một chấn động nhẹ truyền lên từ nền đá.

ẦM… ẦM… ẦM…

Không khí bắt đầu nặng như có gì đó khổng lồ cựa mình sâu dưới lòng đất.

Chú Ba lập tức đứng bật dậy.

> “Không ổn. Có gì đó thức dậy rồi.”

 

Một trong những người đi theo hét lên:

> “Cái xác đó… động đậy!!”

 

 

---

Trong đại điện mộ, nơi quách thủy tinh đặt xác Kỳ Lân Kiệt

— Lớp rêu mờ tan ra như có luồng khí nóng lan tỏa.

— Bên trong, đôi mắt của xác chết mở ra.

Mắt hắn… màu vàng kim, như loài thú dữ.

 

---

Khi đội quay lại đến cửa đại điện, họ đã thấy rõ — Kỳ Lân Kiệt đã ngồi dậy, cơ thể trần trụi, cơ bắp quằn quại vì những dòng khí đen đang chạy trong huyết quản.

Hắn nhìn mọi người — rồi… nhìn thẳng vào Ngô Tà.

> “Ngươi… là ai?”

 

Câu nói đó không dành cho cả nhóm. Nó chỉ dành cho một mình Ngô Tà. Giọng hắn trầm, như vọng từ ký ức xa xưa.

> “Là ngươi… Người đã từng… giết ta?”

 

Toàn thân hắn rung lên. Áp khí từ cổ họng hắn tỏa ra làm rung cả mặt đất. Một đòn bộc phát đang đến.

ẦM! Hắn vung tay.

Luồng gió mạnh cuốn về phía Ngô Tà — nhanh như chớp!

 

---

Ngay khoảnh khắc ấy —

Trương Khởi Linh lao lên chắn trước mặt Ngô Tà.

Không do dự. Không suy nghĩ.

Chỉ là bản năng.

Lưỡi đao trong tay anh bật ra chém mạnh vào luồng khí, cả thân anh chấn động lùi ba bước nhưng không hề lùi nửa ánh mắt.

Ngô Tà sững người.

> “Tiểu Ca…”

 

Đó là lần đầu tiên trong cả hai kiếp sống, có người chắn trước mặt cậu như thế. Không vì nghĩa vụ. Không vì trách nhiệm.

Mà chỉ vì... cậu là Ngô Tà.

 

---

Chú Ba ra hiệu cả đội tản ra. Bàn Tử kéo một phụ tá sang trái, Chú Ba bẻ cơ quan mở lối bên phải. Trương Khởi Linh quay đầu nhìn Ngô Tà:

> “Đi sau tôi.”

 

Giọng anh trầm nhưng dứt khoát.

Không giống một mệnh lệnh.

Không giống một cảnh báo.

Mà giống… một lời hứa bảo vệ.

 

---

Khi đội trốn ra được ngách phụ, khí tức từ Kỳ Lân Kiệt vẫn vang vọng phía sau. Nhưng không ai nói gì suốt đoạn đường dài — không ai dám phá vỡ bầu không khí nặng nề.

Chỉ có Trương Khởi Linh, một lần nữa quay sang nhìn Ngô Tà.

Vết máu đã khô. Nhưng mắt Ngô Tà lại ánh lên một thứ gì đó khác: rung động. Mong đợi. Bi thương.

> (Anh nhớ không? Ở kiếp trước, tôi là người chết thay anh.)

(Nhưng ở kiếp này… anh lại là người chắn gió chắn kiếm vì tôi.)

---

Góc nhỏ của người đăng truyện các bạn ko thích thì thôi thích thì cứ đọc. 😙😙😉

Cuối chương, Gấu có một câu tặng riêng Gấu nhỏ:

> “Chỉ một lần che chắn,

đã đủ khiến một trái tim từng chết lặng sống lại…”

 

 

---

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play