Bên trong mộ cổ Kỳ Lân Kiệt, hành lang hẹp dần và dẫn vào một gian phòng đá rộng lớn. Tường xung quanh được chạm khắc phù điêu kỳ lạ: những kỵ sĩ cưỡi thú có sừng, lửa bốc từ lưỡi kiếm, máu chảy trên đồng bằng… như kể lại một trận chiến đã bị lịch sử lãng quên.
Ánh đèn pin quét qua, tạo ra những bóng đổ nhảy múa như ma quỷ.
Ngô Tà đi ngay sau lưng Trương Khởi Linh. Từ lúc cậu “vô tình” cứu cả đội, Tiểu Ca đã để cậu đi sát bên — như một cách giám sát, hoặc... bảo vệ.
> “Chân trái, nghiêng. Viên đá ở góc đó hơi lõm xuống, chắc chắn là cơ quan.”
Ngô Tà khẽ nói, chỉ ngón tay về một rãnh nhỏ sát mép tường.
Trương Khởi Linh nhìn thoáng qua, không nói gì, nhưng bước chân ngay lập tức thay đổi.
> (Cậu ấy đang tin mình.)
Một chút thôi, nhưng là đủ để bắt đầu.
---
Cả đội dừng lại khi tới một bệ đá hình vòng tròn. Ở giữa là một tượng thú bằng đá — Kỳ Lân, nhưng không giống kiểu Tàu. Nó cao lớn, cơ bắp như mãnh thú, sừng nhọn tua tủa, đôi mắt rỗng đen ngòm.
> “Đây là trung tâm mộ,” Chú Ba lên tiếng.
“Tìm được Kỳ Lân Kiệt, là tìm được bí mật dòng máu này.”
Bàn Tử thì thầm:
> “Mẹ nó, nhìn con này còn ghê hơn quái vật...”
Trương Khởi Linh tiến đến gần, mắt quét từng kẽ nứt. Đúng lúc ấy — cạch!
Một viên đá dưới chân cậu lõm xuống.
> “Tiểu Ca! Lui lại!” – Ngô Tà lao tới, tay đẩy mạnh Trương Khởi Linh ra khỏi khu vực bẫy.
ẦM!! Một hàng mũi tên phóng ra từ tượng đá, cắm phập xuống nền!
Trong tích tắc, Ngô Tà đã ôm lấy Tiểu Ca, lưng chắn toàn bộ hướng tấn công.
Im lặng.
Tất cả sững sờ.
Trương Khởi Linh nhìn cậu — ánh mắt thoáng chấn động. Khoảnh khắc ấy, dù chỉ mấy giây, nhưng khoảng cách gần đến mức hơi thở chạm nhau.
Một sợi tóc rơi xuống mi mắt Ngô Tà, còn Trương Khởi Linh... lần đầu tiên không rút khỏi vòng tay ấy.
> “Cậu biết rõ cơ quan nằm đâu.” – Giọng Tiểu Ca trầm xuống.
“Không phải trùng hợp.”
Ngô Tà chậm rãi buông ra, bước lui nửa bước, nở nụ cười dịu dàng nhưng cố tình né tránh ánh mắt kia:
> “Tôi đoán thôi. May là còn kịp.”
> (Nhưng thực ra… tôi đã chết ở nơi này, ở kiếp trước. )
(Đến cả hơi thở của cái chết tôi cũng nhớ như in.)
---
Chú Ba nhìn cả hai, ánh mắt sâu như vực. Ông đã bắt đầu cảm thấy có gì đó bất thường ở đứa cháu trai này.
> “Ngô Tà, lần trước mày vào mộ... không phải vẫn là tay mơ sao?”
“Giờ nhìn mày như đã vào trăm cái mộ rồi.”
Ngô Tà chỉ mỉm cười, không đáp. Nhưng trong tim cậu, cảm thấy những cánh cổng đang lần lượt mở ra:
Một, mở lòng Trương Khởi Linh.
Hai, đặt lại niềm tin nơi Bàn Tử.
Ba, kéo Chú Ba từ “quân cờ” trở thành người “đánh cờ”.
---
Đêm ấy, cả đội dựng lán trong một gian phòng phụ.
Ngô Tà nằm cạnh Bàn Tử, mắt nhìn trần đá. Phía bên kia, Trương Khởi Linh ngồi tựa lưng vào tường, thanh đao đặt trên đầu gối.
Ánh sáng từ lửa soi lên đôi mắt sâu như vực kia. Nhưng lần này, khi nhìn Ngô Tà, trong mắt ấy không chỉ là đề phòng — mà là một chút... bối rối?
> “Cậu... là ai?”
Lời chưa nói ra. Nhưng ánh mắt ấy — Ngô Tà hiểu.
Và cậu cười, một nụ cười rất khẽ, chỉ dành riêng cho Trương Khởi Linh.
> “Tôi là Ngô Tà,” cậu thầm nhủ.
“Nhưng không còn là người cậu từng biết nữa.”
---