Đêm trước ngày xuất phát, trời Trường Sa đổ cơn mưa rả rích. Trong lán tạm dựng ở bãi khảo cổ, tiếng gió lùa qua mái vải nghe rờn rợn như tiếng than khóc từ lòng đất vọng lên.

Ngô Tà ngồi một mình bên cạnh bản vẽ địa tầng mộ cổ. Ánh đèn dầu mờ nhòe phản chiếu trên nét mực, khuôn mặt cậu lặng như nước hồ, chỉ có đôi mắt dõi sâu vào từng chi tiết trên bản đồ.

> “Năm đó… bọn họ vào từ phía tây nam, gặp bẫy đầu tiên sau 30 bước…”

 

Ngón tay cậu gõ nhẹ lên mặt bàn, nhẩm tính. Dù mọi người vẫn chưa bước vào, cậu đã sớm hình dung rõ ràng toàn bộ đường đi trong đầu — vì cậu đã sống sót từ chính nơi này ở kiếp trước.

Lần đó, mấy người chết. Còn cậu, sống sót bằng cách hy sinh một phần linh hồn của chính mình.

Lần này… sẽ không có ai phải chết nữa.

 

---

Sáng sớm, đội khảo cổ xuất phát.

Ngô Tà, Bàn Tử, Trương Khởi Linh, Chú Ba, cùng ba người phụ tá khác, bắt đầu tiến vào sơn đạo, dẫn tới vùng lõm giữa hai vách núi. Đó là nơi mộ cổ Kỳ Lân Kiệt nằm ẩn bên dưới — một ngôi mộ xa xưa thuộc dòng dõi kỵ sĩ phương Bắc, lưu lạc vào vùng đất Trung Nguyên.

Chú Ba đi trước, ánh mắt sắc như dao. Mọi người đi theo sau, từng bước đều cẩn trọng. Bàn Tử thở phì phò:

> “Mẹ nó, sao núi này cao thế… Mà Ngô Tà, cậu không thở à?”

 

Ngô Tà chỉ cười cười. Với nội lực hiện tại của cậu, đi bộ thế này chẳng khác gì tản bộ. Nhưng cậu cố ý thỉnh thoảng giả vờ hụt hơi, để không gây nghi ngờ.

 

---

Trương Khởi Linh đi phía sau Ngô Tà, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua từng động tác nhỏ của cậu. Dù không nói gì, nhưng cậu có thể cảm nhận rõ: Tiểu Ca đã để tâm đến mình rồi.

> “Tốt. Từng bước một thôi…”

 

 

---

Giữa trưa, họ đến miệng hầm lộ thiên. Một tảng đá lớn được chạm khắc hình đầu Kỳ Lân che lối vào. Bên dưới là đoạn dốc tối om, mùi đất mốc thổi ngược lên.

> “Xuống thôi,” Chú Ba nói gọn.

“Ai sợ thì quay về ngay từ bây giờ.”

 

Không ai lùi bước.

Ngô Tà là người xuống thứ ba — sau Trương Khởi Linh và Bàn Tử. Dù lòng mộ tối như mực, cậu vẫn bước vững, không lỡ nửa nhịp.

Bởi vì từng bức tường, từng viên đá nơi đây… cậu đều đã nhớ trong máu.

 

---

Sau khi xuống được 20m, cả nhóm dừng lại. Trước mắt họ là một cánh cửa đá có rãnh nhỏ hình rồng, khóa bằng cơ quan cổ.

Chú Ba nhíu mày:

> “Khóa lạ đấy… có vẻ như không phải kiểu cơ quan phổ thông.”

 

Ngô Tà bước tới, định mở miệng thì —

Soạt!

Một thanh sắt nhọn bất ngờ phóng ra từ vách! Người phụ tá phía sau bị chạm kích, chưa kịp phản ứng thì—!

> “Cẩn thận!” – Ngô Tà lao đến, tay kéo mạnh Bàn Tử và người kia tránh khỏi đường bẫy.

Đồng thời, cậu tung chân đá lệch một phiến đá nhỏ dưới đất — khiến bẫy thứ hai chưa kịp bật ra đã bị kẹt lại.

 

Không ai kịp nhìn rõ cậu làm cách nào.

Chỉ có Trương Khởi Linh, mắt khẽ động.

Bàn Tử trợn mắt:

> “Ông trời ơi… Cậu là ai?! Cậu còn là Ngô Tà của tôi không đấy?!”

 

Ngô Tà giả bộ tái mặt, thở dốc:

> “Chắc… chắc là do phản xạ tự nhiên thôi…”

 

Chú Ba quay đầu, liếc cậu một cái thật sâu. Không nói gì.

Chỉ có Trương Khởi Linh, im lặng bước lên, rồi bất ngờ đứng chắn trước cậu.

> “Tôi đi trước. Cậu theo sát phía sau.”

 

Ngô Tà ngẩng lên nhìn. Ánh mắt Tiểu Ca không còn vô cảm nữa.

> Một tia… quan tâm. Nhẹ lắm, nhưng đủ để khiến trái tim từng băng giá của Tà Đế rung lên.

 

 

---

Và như thế, hành trình trong lòng mộ bắt đầu.

Cửa đã mở. Ván cờ bắt đầu vận hành.

Mỗi người tưởng mình là người chơi…

Nhưng chỉ có một kẻ biết rõ ván này sẽ kết thúc thế nào.

 

---

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play