Trường Sa đầu mùa mưa, khí lạnh thấm sâu vào xương. Ngô Tà đứng trước căn nhà nhỏ ở ven phố, ánh đèn lờ mờ chiếu lên gương mặt đã trẻ lại, nhưng ánh mắt vẫn trĩu nặng năm tháng.
Gõ cửa ba lần.
Bên trong là tiếng dép lê kéo lệt xệt, sau đó là một giọng nam quen thuộc vang lên:
> “Ai đấy?!”
Cánh cửa bật mở. Gương mặt to tròn, thân hình mập mạp, đôi mắt cảnh giác. Là Bàn Tử — gã huynh đệ từng sống chết cùng cậu, và cũng là người đầu tiên Ngô Tà muốn tìm lại.
> “...Ngô Tà?”
Bàn Tử khựng lại, kinh ngạc nhìn người thanh niên trước mắt. Mặc dù gương mặt trẻ trung, nhưng... có gì đó rất lạ. Ánh mắt ấy, khí chất ấy, khiến anh ta cảm thấy không giống với thiếu gia họ Ngô nhát gan ngày trước.
Ngô Tà mỉm cười:
> “Tôi cần anh giúp. Lần này... là một chuyện quan trọng.”
---
Trong quán rượu nhỏ, cả hai ngồi đối diện. Bàn Tử khoanh tay, nheo mắt:
> “Cậu nói là muốn đi với đội của Chú Ba vào mộ cổ Kỳ Lân Kiệt? Mẹ nó, lâu rồi không thấy cậu, giờ lại muốn chui xuống hố tiếp hả?”
Ngô Tà nhấp một ngụm trà. Ánh mắt lướt nhẹ qua tấm bản đồ cổ đặt trên bàn.
> “Tôi muốn đi cùng vì lần này không giống trước. Mộ đó có thứ tôi cần phải xác nhận.”
“Và lần này... tôi không còn là người không biết gì nữa.”
Bàn Tử định cười phá lên, nhưng khi nhìn sâu vào mắt Ngô Tà, anh khựng lại.
> “Mẹ kiếp, ánh mắt này... nhìn y hệt Chú Ba lúc chuẩn bị đánh một ván cờ lớn.”
Ngô Tà cười nhẹ, không phủ nhận cũng không giải thích.
---
📍 Hai ngày sau, tại điểm tập hợp đội khảo cổ
Chú Ba đã có mặt, áo khoác dài màu xám tro, tay đút túi, ánh mắt lãnh đạm như nhìn thấu người khác.
> “Ngô Tà? Mày cũng đi?” – ông nhíu mày, nhưng không ngăn cản.
“Tùy mày. Nhưng đừng vướng chân.”
Ngô Tà gật đầu, giả bộ vờ ngây ngô như ngày xưa, nhưng bên trong đã chuẩn bị đầy đủ: tâm lý, kiến thức, võ công, bản lĩnh – mọi thứ của một “Tà Đế” đã sống trọn một đời.
> “Vướng chân à... Vậy để xem ai vướng chân ai.”
---
Trong đội, một bóng người xuất hiện. Không ai nói gì, chỉ có cặp mắt thâm trầm quét một vòng rồi dừng lại... nơi Ngô Tà đang đứng.
Trương Khởi Linh.
Ngô Tà khẽ khựng lại. Cảm giác ấy... vẫn như cũ. Vẫn là đôi mắt lạnh lùng ấy. Nhưng lần này, cậu không còn là người chỉ biết ngây ngốc nhìn theo.
> “Tôi là Ngô Tà,” cậu chủ động nói.
“Lần đầu hợp tác, mong anh chỉ giáo.”
Tiểu Ca gật nhẹ, ánh mắt dừng lâu hơn một chút trên tay phải của Ngô Tà – tay cậu nắm dao cực vững.
Chỉ một chi tiết nhỏ, nhưng cậu biết Trương Khởi Linh đã bắt đầu chú ý đến mình.
---
Bên ngoài, cậu là con tốt nhỏ theo chân người khác.
Nhưng bên trong, cậu là người đang đặt từng quân cờ về đúng vị trí.
> “Lần này, tôi sẽ đưa tất cả trở lại đúng quỹ đạo.”
“Kể cả anh, Trương Khởi Linh…”