“Hừ!” Tô Tuyết Tuyết chẳng buồn để ý, nàng rời khỏi phòng Khâu Thúc Ý rồi đi sang phòng Khâu Quý Lăng, đặt chén canh có bỏ thuốc xuống đó và bảo hắn: “Uống đi.”
“Tuyết Tuyết, là ta sai rồi, có được không?” Khâu Quý Lăng hiểu Tô Tuyết Tuyết đang giận, cố ý vén tay áo cho nàng xem vết bỏng chưa lành hẳn rồi làm nũng.
Tô Tuyết Tuyết liếc nhìn Khâu Quý Lăng, ánh mắt nàng dừng lại trên vết thương ở tay hắn, lòng nàng bỗng mềm nhũn.
“Nàng ngồi xuống uống cùng ta đi, uống xong rồi chúng ta cùng thu chén.” Khâu Quý Lăng khẽ mỉm cười, kéo tay Tô Tuyết Tuyết, bảo nàng ngồi xuống.
Tô Tuyết Tuyết cũng không từ chối, nàng bưng chén của mình lên, dùng muỗng múc từng ngụm chậm rãi uống, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Khâu Quý Lăng. Thấy hắn từ từ uống cạn chén canh, lòng nàng dâng lên bao kho*i c*m.
Đáng đời! Cứ chờ mà chết dí trong hầm cầu đi!
Tô Tuyết Tuyết càng nghĩ càng vui, nàng bật cười thành tiếng khi đang uống canh, khiến Khâu Quý Lăng khó hiểu hỏi: “Nàng cười gì vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT